Nương Tử Nhà Ta Không Phải Yêu (Dịch

Chương 5: Trương A Vĩ Đau Buồn




Người phụ nữ này mắt phượng mày ngài, mái tóc đen nhánh búi lên giống như mây đen, da thịt trắng nõn như tuyết.

Mặc dù chỉ mặc một bộ quần áo xanh mộc mạc, nhưng lại khó nén được dáng vẻ thướt tha.

Nếu không phải Trương A Vĩ gọi một tiếng 'Mẫu thân' kia, đoán chừng không có ai nghĩ tới vị nữ tử kiều mị động lòng người này lại là một người mẫu thân có đứa con trai 20 tuổi.

Xem như tỷ tỷ còn tạm được.

Trần Mục còn nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân của người thuộc hạ này, đã bị kinh hãi rất lâu.

Lập tức đã quyết định xem Trương A Vĩ như huynh đệ của mình!

Đương nhiên là không ý gì khác, chỉ cảm thấy tên tiểu tử Trương A Vĩ này thông minh lanh lợi, dự định vun trồng một phen.

"Đại nhân."

Trần Mục tiến lên hành lễ với Huyện thái gia.

Vị Huyện thái gia này vừa mới bị tiểu thiếp của mình cắm sừng trước đó không lâu, vào lúc này sắc mặt rất khó nhìn, nâng cao bụng mỡ mập mạp lạnh lùng hỏi thăm:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Huyện thái gia tên là Cao Nguyên Thuần, năm nay hơn 50 tuổi.

Đã nhận chức được hơn mười năm tại Thanh Ngọc Huyện nho nhỏ này, trong thời gian đó chưa bao giờ được thăng quan, cũng không hề bị trách phạt.

Thuộc về loại quan địa phương có năng lực bình thường.

Mặc dù ngày thường cũng sẽ kiếm chút béo bở từ dân chúng, nhưng cơ bản đều sẽ thấy tốt thì lấy, không nghiền ép đối phương quá mức.

Có thể xem như ‘Quan tốt’ trong mắt dân chúng .

Trần Mục thuật lại chuyện này một cách rõ ràng, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, bao gồm cả kết quả bản thân kiểm tra thi thể.

Một bên khác, Trương A Vĩ kéo nữ tử kia sang một bên, nhỏ giọng dò hỏi:

"Mẫu thân, làm sao ngài lại đến cùng đại nhân vậy?"

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt nhi tử, Mạnh Ngôn Khanh vung tay đánh một cái, gương mặt có hơi tức giận: "Nghĩ linh tinh gì đó! Ta đang chuẩn bị đi báo án, đúng lúc gặp Huyện lão gia ở trên đường nên mới cùng nhau tới đây."

"Báo án? Báo án gì?"

Trương A Vĩ kinh ngạc.

Mạnh Ngôn Khanh thở dài: "Còn không phải là vì cô nương ta giới thiệu cho con ra mắt kia sao. Vốn dĩ đã nói xong là hôm nay, ngay cả tiệc rượu đều định rồi, kết quả lại không tới.

Sau đó thẩm thẩm của nàng tới tìm ta, nói cô nương kia hai ngày trước đến nhà bạn làm khách, nhưng bây giờ còn chưa trở về. Trong lòng ta nóng nảy, thầm nghĩ có thể đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên chạy tới báo án."

Trương A Vĩ nhíu mày: "Có phải là do nàng không muốn ra mắt, cho nên cố ý kiếm cớ chạy trốn hay không?"

Đối với Trương A Vĩ thì đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.

Trước kia cũng đã có không ít cô nương nhìn mình không vừa mắt, luôn luôn kiếm đủ các loại lý do kỳ hoa khác nhau để tránh ra mắt.

Ví dụ như ngươi đánh rắm quá thối gì đó.

"Chắc không phải đâu! Ta đã thấy cô nương kia, dáng dấp không chỉ đẹp mắt, mà tính tình còn rất hiền hoà. Nếu như nàng không muốn ra mắt, thì sẽ không tới."

Mạnh Ngôn Khanh mặt ủ mày chau.

Vì hạnh phúc của con trai, nàng đã tốn không ít công sức.

Trước đó rất nhiều cô nương đều đã thất bại.

Chỉ trách tướng mạo của tiểu tử thối này không theo nàng, mà theo lão cha ma quỷ kia của hắn. Cho dù chỉ có năm phần đẹp trai của cấp trên Trần Mục kia, thế thì sẽ không đến mức bị như vậy.

Đôi mắt đẹp của Mạnh Ngôn Khanh liếc về phía Trần Mục đang báo cáo tình hình cho Huyện thái gia.

Thân hình thon dài, khí chất như ngọc.

Gương mặt tuấn lãng tỏa sáng, tựa như bị bao phủ bởi một tầng mông lung mê ly, có thể giải thích một cách hoàn mỹ cái gì gọi là 'Vẻ đẹp tự nhiên'.

Rất dễ gây thiện cảm đối với phụ nữ.

Nhất là với một số thiếu nữ mới biết yêu, sức sát thương càng tăng mạnh.

Khó trách lại có người vợ xinh đẹp như vậy.

Nhi tử nhà mình đúng là không thể nào so sánh được.

Lúc đang nhìn, có lẽ khiến cho đối phương có cảm ứng, quay đầu nhìn thoáng qua. Mạnh Ngôn Khanh vội vàng dời mắt về nơi khác. . .

Cái cổ thon dài trắng nõn bỗng hiện lên vẻ ráng hồng, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.

"Yên tâm đi mẫu thân, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Trị an ở Thanh Ngọc huyện vẫn khá tốt, ngài nói cho con địa chỉ bạn bè của nàng, con sẽ đi tìm. . ."

Trương A Vĩ an ủi.

Nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy mẫu thân trả lời, quay sang thì phát hiện đối phương đang cẩn thận bước đến gần thi thể nữ cách đó không xa, cả người run rẩy. . .

"Đừng nhìn!"

Còn tưởng rằng do mẫu thân nhìn thấy thi thể mới sợ hãi, Trương A Vĩ vội vàng dùng thân thể ngăn trở phía trước.

Nhưng mà Mạnh Ngôn Khanh lại đẩy hắn ra, bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy cánh tay của nhi tử, móng tay sắc nhọn gần như đâm vào trong da thịt của đối phương.

"A Vĩ, ta. . . Hình như ta tìm được nàng rồi."

Giọng nói có chút run rẩy, bên trong mắt hạnh là sự sợ hãi cực độ.

"Ai?"

Trương A Vĩ hơi sửng sốt, sau đó dường như hiểu ra gì đó, sắc mặt dần dần ngưng kết.

Chậm rãi quay người nhìn về phía thi thể nữ xinh đẹp kia.

"Không thể nào."

— —

Trong nhị đường của Huyện nha.

Đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng, bầu không khí vô cùng áp lực.

Gần cửa có để băng quan chứa nữ thi kia.

Cái gọi là băng quan kỳ thật chính là một cái rương dài, sau đó bỏ băng lấy từ trong hầm vào, dùng để làm chậm quá trình phân hủy của thi thể.

Một vị phụ nhân tướng mạo bình thường vịn vào quan tài gào khóc.

Nàng chính là thẩm thẩm Lý thị của người chết.

Khi nhận được tin báo từ nha dịch liền vội vàng chạy đến, lúc nhìn thấy thi thể của chất nữ thiếu chút nữa đã bất tỉnh, đau lòng không thôi.

"Mục Hương Nhi, nữ, vừa mới tròn mười bảy, người huyện Ma Lăng Lạc Phong Châu, phụ mẫu trong nhà vẫn còn, có một người anh, trước mắt ở vào trạng thái không nghề nghiệp . . ."

"Mùng hai tháng sáu, Mục Hương Nhi đến Thanh Ngọc Huyện, ở tạm tại nhà thẩm thẩm Lý thị. Buổi chiều, Mục Hương Nhi đi một mình đến nhà bạn ở Vân Thôn làm khách, sau đó không còn tin tức. . ."

Trần Mục sửa sang lại tin tức, xem qua một lượt rồi đưa cho Huyện thái gia Cao Nguyên Thuần.

Cao Nguyên Thuần vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, vừa lật xem báo cáo trong tay, đi tới đi lui trong đại sảnh.

"Đại nhân!"

Không bao lâu sau, một vị nha dịch vội vàng chạy đến quỳ trên mặt đất, "Thuộc hạ đã đi Vân Thôn điều tra, ngày đó Mục Hương Nhi cũng không đến đấy."

Bộp!

Cao Nguyên Thuần vò giấy trong tay thành một cục, dùng sức ném lên trên bình phong.

Muốn nói gì đó, nhưng yết hầu lại không thể phát ra âm thanh.

Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua 'Tùng Hạc Duyên Niên Đồ' trên bình phong có dính chút vết mực, dường như đã tìm được chỗ phát tiết, lớn tiếng quát

"Ai làm!"

Vốn đám người cho rằng hắn đang hỏi hung thủ, nhưng khi nhìn thấy Huyện thái gia chỉ vào điểm đen trên bức tranh thì đều cúi đầu.

Chủ bạc do dự một chút, cuối cùng không dám lên tiếng.

Bởi vì những điểm đen kia là do sau khi Huyện thái gia biết tiểu thiếp nhà mình đội nón xanh cho hắn, tức giận vẩy bút lông mới dính.

"Đồ khốn! Đều là một đám giá áo túi cơm!"

"Triều đình nuôi các ngươi có tác dụng gì!"

"Cả một đám vểnh mũi lên trời cho là mình rất lợi hại, đến bây giờ ngay cả. . . Ngay cả một người cũng không bắt được, đều là một đám phế vật! !"

". . ."

Cao Nguyên Thuần gân giọng chửi ầm lên, nước bọt bắn tung tóe.

Muốn phát tiết uất khí chồng chất trong ngực ra ngoài, vừa mắng vừa kích động đá ngã mấy cái ghế.

Đám người câm như hến.

Nhìn qua Huyện thái gia đang trong trạng thái tức giận, Trần Mục lại nhíu mày.

Không đúng chỗ nào.

Từ khi vụ án này xảy ra đến bây giờ, Huyện thái gia cũng không cặn kẽ suy đoán hoặc điều tra vụ án này, chỉ mới nghe qua đã thuận dịp mắng lên.

Hoàn toàn không thèm để ý chỗ quỷ dị của nó.

Hơn nữa, nghe qua dường như cũng không phải đang nổi giận với bọn họ.

Đang nghĩ ngợi, bỗng có hai nam một nữ đi từ bên ngoài vào.

Nhìn thấy ba người này, Cao Nguyên Thuần bỗng nhiên ngừng lại, tính tình vốn nóng nảy cũng thu liễm mấy phần, nhưng trên mặt vẫn viết đầy hai chữ không vui.

-----

Dịch: MB


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.