Nương Tử Nhà Ta Không Phải Yêu (Dịch

Chương 4: Mặc Dù Nàng Sống, Nhưng Nàng Đã Chết! (2)




"Bộ đầu, người đã chết."

Một bộ khoái xuống nước kiểm tra có kết quả liền hô lên với Trần Mục.

Cứ như vậy chết sao?

Hai hàng lông mày của Trần Mục nhăn thành chữ 'Xuyên', ra hiệu cho bọn họ vớt thi thể lên.

Bóng đêm âm u, trăng sao trong sáng.

Ngay cả ánh trăng phản chiếu trên mặt nước đều có hơi chói mắt.

Qua một trận náo loạn như vậy, đã dẫn tới không ít quần chúng ăn dưa đến tham gia náo nhiệt, nhất là khi liên tưởng đến án mạng ở Cúc Xuân Lâu trước đó, nghị luận càng sôi nổi hơn.

Trước cửa Cúc Xuân Lâu, mặt mũi đám nữ tử phong trần kia trắng bệch, tụ tập lại một chỗ an ủi lẫn nhau cầu cảm giác an toàn.

Có không ít nữ tử còn nhỏ giọng khóc nức nở, xem ra đã bị dọa cho phát sợ.

"Có ai nói thử tình hình cụ thể không?"

Trần Mục đi tới bắt đầu hỏi thăm, nhưng lại không có ai trả lời.

Sau sự yên lặng ngắn ngủi, một nữ tử mặc váy xanh bước xuống hành lang một cách ưu nhã, đôi mắt đẹp yêu kiều nhìn thẳng vào Trần Mục:

"Chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy trên lầu ba truyền đến một tiếng hét thảm, ngay sau đó thì thấy một nữ tử máu me khắp người chạy ra ngoài. . ."

Dáng người nữ tử thướt tha, khí chất thanh lãnh, trên mặt mang theo mạng che màu trắng cho nên không thấy rõ gương mặt.

Nhưng từ đôi mắt sáng kia có thể đoán ra đó là một vị mỹ nhân tuyệt sắc.

Tiết Thải Thanh.

Một trong tứ đại danh kỹ của Cúc Xuân Lâu.

Am hiểu viết chữ vẽ tranh, từng được đệ tử Họa Thánh Quốc Tử Giám Tô Triêu Tịch chỉ đạo, kỹ năng vẽ cực kỳ xuất chúng.

Từ khi tiến vào Cúc Xuân Lâu đã đeo mạng che mặt, rất ít người từng thấy gương mặt thật của nàng.

Rất nổi tiếng.

Tất nhiên Trần Mục nhận ra vị danh kỹ này. Thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, hoàn toàn khác biệt với những cô gái khác, trong lòng cũng có chút bội phục tố chất tâm lý của đối phương.

Nhớ đến thảm án lần trước ở Cúc Xuân Lâu, cũng chỉ có nàng trấn định nhất.

Trần Mục lại hỏi thăm những người khác, câu trả lời nhận được đều giống nhau.

"Mấy người các ngươi đến lầu ba điều tra kỹ càng, chú ý đừng làm loạn gian phòng." Trần Mục ra lệnh cho mấy bộ khoái đi cùng.

"Vâng!"

Mấy người nhận lệnh rời đi.

"Bộ đầu!"

Trương A Vĩ gọi một tiếng, thi thể bên kia đã được vớt lên khỏi sông.

Để cho việc điều tra dễ dàng hơn, đám bộ khoái đưa thi thể đến đại sảnh Cúc Xuân Lâu nơi có đủ ánh sáng của đèn đuốc, đám nữ tử vốn đang hoảng sợ khi thấy vậy thì sắc mặt càng trắng bệch hơn.

Trần Mục đi tới trước thi thể, chỉ nhìn lần đầu tiên đã kêu nhẹ một tiếng.

"Làm sao vậy Bộ đầu?"

Trương A Vĩ tò mò hỏi.

Trần Mục nhíu mày không trả lời, mà quay sang hỏi đám nữ tử của Cúc Xuân Lâu: "Các ngươi biết nàng không?"

Không người nào dám tới, cuối cùng vẫn là Tiết Thải Thanh tiến lên nhận dạng. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu mới khẽ gật đầu một cái, giọng nói thanh thúy êm tai: "Chưa bao giờ thấy qua."

Trần Mục có hơi thất vọng.

Hắn ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, thuận tay lật mở quần áo của thi thể.

Trương A Vĩ ho khan một tiếng, nghiêng đầu đi.

Nhưng do lòng hiếu kỳ và bản tính của đàn ông, lại không nhịn được quay đầu nhìn lén.

"Thật xinh đẹp . . ."

Trương A Vĩ không nhịn được tán thưởng và tiếc hận.

Nếu như nữ tử mình coi mắt cũng xinh đẹp như vậy, thế thì quá hoàn mỹ.

Trong giây lát hắn lại hơi bất mãn khi Trần Mục bắn chết người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tốt xấu gì cũng nên lưu lại một hơi chứ.

Ước chừng qua thời gian uống cạn một chén trà, Trần Mục kết thúc kiểm tra.

Ánh mắt của hắn rất quái dị, lẩm bẩm: "Kỳ quái, từ tình hình của thi thể này thì chí ít đã chết hai ngày. . ."

"Cái gì? Hai ngày! ?"

Trương A Vĩ giật nảy mình, mở to hai mắt nhìn, "Bộ đầu, ngươi đang nói đùa sao?"

"Mở to mắt nhìn xem đây là cái gì?"

"Hình như. . . Thi ban?"

Trần Mục trầm giọng nói: "Nếu như vừa mới chết, làm sao lại có thi ban nhanh như vậy? Hơn nữa, thi thể đã cứng lại, nhiều khớp xương chuyển động khó khăn, chí ít cũng phải chết từ hai tư giờ trở lên. Còn nữa, thi ban của nàng ta ở trước ngực, phần lưng lại không có, có thể giải thích là khi chết ở trạng thái nằm sấp, máu dồn về phần ngực mới dẫn đến tình trạng này. . ."

Nghe Trần Mục giải thích như vậy, ánh mắt Trương A Vĩ đầy kính ngưỡng, bội phục từ tận đáy lòng: "Bộ đầu, làm sao ngươi biết nhiều như vậy, quá lợi hại."

Nếu ngươi có một bạn gái cũ học pháp y, ban ngày lôi kéo ngươi đi đến phòng chứa thi thể quan sát, buổi tối lại nghiên cứu thân thể của ngươi, ngươi cũng sẽ có thành tựu như vậy. . . Trần Mục nói tiếp: "Ngươi nhìn phần cổ của nàng."

Trương A Vĩ vô thức nhìn tới.

Phát hiện phần cổ của nữ tử này có vết ứ đọng, phần da hiện lên màu nâu nhạt.

"Bị ghìm chết từ phía sau. . ."

Trần Mục thản nhiên nói, "Da không hề bị trầy, chắc chắn hung khí có chất liệu mềm. Còn nữa, trên người không hề có dấu vết bị thi bạo qua, tiền tài cũng còn."

"Nhưng vì sao vừa rồi chúng ta nhìn thấy người sống?"

Trương A Vĩ hỏi.

Trần Mục buông tay: "Ngươi hỏi ta, vậy ta phải hỏi ai? Bây giờ chuyện duy nhất có thể khẳng định chính là. . . Cái thế giới này quả nhiên không hề đơn giản như vậy."

Từ ngày đầu tiên sau khi xuyên việt đến, hắn rất chờ mong thế giới này sẽ có Thần Ma và tu tiên.

Đáng tiếc chưa từng nghe nói qua.

Nhưng bây giờ chuyện quỷ dị đã xảy ra ngay trước mặt hắn, Trần Mục bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Ma quỷ gì đó. . . Ông đây rất sợ hãi.

Không có Tiên Nữ đến cứu vớt sao?

Trong lúc nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng rối loạn, đó là Huyện thái gia dẫn theo đám nha dịch vội vã chạy đến sau khi nghe cấp dưới bẩm báo.

Ở sau lưng Huyện thái gia còn có một người phụ nữ.

Thân thể nở nang, gương mặt xinh đẹp.

Ngay cả một số cô nương có nhan trị cực cao của Cúc Xuân Lâu cũng kém hơn mấy phần khi ở trước mặt nàng, so sánh ra thì khuyết thiếu vài phần kiều diễm.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Trương A Vĩ đứng bên cạnh Trần Mục lại rất ngạc nhiên.

"Mẫu thân?"

------

Dịch: MB


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.