“Phát hiện cái gì à?”
Gia Cát Phượng Sồ đi tới góp mặt.
Thấy sợi tóc trên tay Trần Mục thì khịt mũi nói: “Xe này mỗi ngày tới tới lui lui có biết bao nhiêu người ngồi trên đây, một sợi tóc thì có cái gì hiếm lạ.”
Trần Mục đem sợi tóc so sánh một lần với tóc của Mục Hương Nhi trong quan tài, sau đó kẹp vào trong cuốn sổ nhỏ.
Tiếp đó quay đầu nhìn đối phương mỉm cười.
“Nói không sai.”
Gia Cát Phượng Sồ có chút sững sờ, luôn có cảm giác nụ cười này của đối phương là đang nghiền ép sự thông minh của hắn, trong lòng nhất thời khó chịu.
Chậc, giả thần giả quỷ.
Sau khi tỉ mỉ kiểm tra xe ngựa một lần nữa, Trần Mục đi vào phòng.
Trong phòng cũng khá sạch sẽ.
Ở một góc hẻo lánh có một cái máy dệt vải cỡ nhỏ.
Bàn và mấy cái ghế đều được chế tác bằng vật liệu gỗ thông thường, lớp sơn phía trên đã bị sờn hơn nửa, chỉ có cái vạc nước là thứ mới tinh duy nhất.
Dưới đất còn có một vài củ cải trắng đã được nhổ.
Gia Cát Phượng Sồ đi theo phía sau, thuận tay nhặt một củ cải trên mặt đất lên, lấy tay cẩn thận chà xát, sau đó gặm.
Răng rắc, răng rắc!
Đồ ăn trộm.
Trần Mục im lặng: “Không thể rửa một cái sao?”
Gia Cát Phượng Sồ dùng ánh mắt nhìn một đứa đần nhìn hắn: “Cái thứ này lại không có độc, rửa cái gì mà rửa, lại nói ta chùi đít xong còn chẳng muốn rửa tay.”
Trần Mục không nói nên lời.
Sau khi cẩn thận dò xét, hắn lại đi vào một gian phòng bên cạnh.
Đập vào mắt hắn là một cái thùng tắm, bên cạnh để vài cái khăn mặt và xà phòng, mặt đất được quét dọn rất sạch sẽ.
Nơi này là phòng tắm.
“Thật muốn tắm rửa mà.”
Gia Cát Phượng Sồ trước đó ở Cúc Xuân Lâu vì thi triển pháp chú mà một thân đầy mồ hôi, khi nhìn thấy thùng tắm này tâm liền động.
Chẳng qua dù sao cũng là nhà của người khác, hắn đành phải dằn xuống tâm tư muốn tắm rửa của mình.
Lúc này, hắn có chút hối hận khi đã chạy đi tra án với cái tên này.
Nằm ở trong thùng tắm của tửu lâu thoải mái thư giãn tắm rửa, uống hai ngụm rượu không tốt sao? Chạy đến chỗ này thật lãng phí thời gian.
Thấy Trần Mục lề mà lề mề, nhịn không được thúc giục một câu: “Có thể làm nhanh lên hay không!”
Thúc thúc cái đầu ngươi ấy!
Trần Mục thầm mắng tên này trong lòng xong, lại dò xét qua một lượt, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa đi đến cửa ra vào, thân thể lại đột nhiên cứng lại.
Trần Mục chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng lại trên cái gương đồng đặt trên mặt bàn bên cạnh.
Ánh mắt đi theo chân bàn nhìn xuống— —
Trên mặt đất có một vết rãnh đường vòng cung.
Mặc dù vết rãnh đã được cố gắng thanh lý, nhưng vẫn có thể phân biệt được dấu vết do góc bàn tạo ra trên mặt đất.
Trần Mục ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ vuốt vết rãnh.
“Thời gian không dài, hẳn là mới được tạo thành mấy ngày.”
Trần Mục lùi về phía sau một bước, cầm lấy chân bàn bên trái, chậm rãi kéo về phía sau, chân bàn hoàn toàn khớp với vết rãnh vòng cung trên mặt đất.
Hắn đứng dậy, cầm gương đồng lên.
Phát hiện trên mặt tường có dấu vết bị đập, thời gian không khác lắm so với vết rãnh dưới đất.
“Không phải, ngươi lại nghịch cái gì thế.”
Thấy hành động của Trần Mục dị thường, Gia Cát Phượng Sồ giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Một giây sau hắn liền trực tiếp ngẩn người.
Hắn thấy Trần Mục trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, giống như con chó tìm kiếm thứ gì đó, cẩn thận dò xét từng ngóc ngách một.
Tận đến khi Trần Mục rút ra một sợi tóc dài từ phía dưới thùng tắm, hắn trợn tròn mắt.
“Ngươi đây là đặc biệt đến để thu thập tóc à?”
Trần Mục không để ý hắn, lấy sợi tóc kẹp trong cuốn sổ nhỏ vừa nãy ra so sánh, sau đó đặt trước mắt Gia Cát Phượng Sồ.
“Có ý gì?”
Gia Cát Phượng Sồ lại rơi vào hoang mang.
Nhặt được một sợi tóc trong phòng tắm, đây không phải là chuyện rất bình thường à?
Trần Mục vừa cười vừa nói: “Gia Cát đại nhân, chẳng lẽ ngài không phát hiện hai sợi tóc này có độ tương tự rất cao sao? Ở đầu có chút xoăn, tổng thể hơi vàng nhạt, loại chất tóc này có khác biệt rất lớn với những người khác.”
“Lý thị?”
“...”
Trần Mục bỗng nhiên có xúc động muốn đánh người.
Con hàng này thế nào lại ngu xuẩn như vậy.
Xem ra cần cẩn thận bổ não một chút.
“Đều là của Mục Hương Nhi.”
Trần Mục nói.
Gia Cát Phượng Sồ ồ một tiếng, nói: “Của Mục Hương Nhi thì sao?
Nàng tắm rửa ở trong này cũng là chuyện rất bình thường mà.”
“Đúng, rất bình thường.”
Trần Mục không trông cậy con hàng này có thể tự khai sáng, nói thẳng ra điểm đáng ngờ: “Nhưng một sợi tóc khác lại phát hiện ra ở trên xe ngựa.
Nhưng Mục Hương Nhi mùng 2 tháng 6 một mình đến huyện Thanh Ngọc, thúc phụ của nàng không có đi cùng nàng, vậy vì sao trên xe ngựa lại có sợi tóc của Mục Hương Nhi được?
Chẳng lẽ lúc sau Mục Hương Nhi lại ngồi trên xe ngựa của thúc phụ nàng?”
Sắc mặt Gia Cát Phượng Sồ dần trở nên nghiêm trọng.
Hắn bỗng nhiên xông ra khỏi phòng.
Trong nội viện, Lý thị đang phối hợp với Trương A Vĩ làm biên bản, bỗng nhiên thấy Gia Cát Phượng Sồ vội vàng chạy về phía nàng — —
Nhổ của nàng một sợi tóc.
Ngay sau đó đối phương lại nhổ một sợi tóc từ trên đầu Mục Hương Nhi trong quan tài, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào trong nhà.
Lý thị: “???”
Trương A Vi: “???”
Duy chỉ có trượng phu Lý thị sắc mặt có chút không bình thường, hai tay vô thức nắm chặt góc áo, dáng vẻ rất bất an.
Sau khi trở lại phòng, Gia Cát Phượng Sồ lập tức so sánh.
Kết luận giống như Trần Mục.
Chất của sợi tóc tìm ra trên xe ngựa kia không giống với sợi tóc vừa thô vừa khô của Lý thị, lại có độ tương tự cực cao so với tóc của Mục Hương Nhi.
Đương nhiên, cũng cả khả năng sợi tóc trên xe ngựa là do nữ nhân khác để lại, chỉ là trùng hợp tương tự với chất tóc của Mục Hương Nhi.
Nhưng dưới loại tình huống trước mắt này, kết quả thật ra rất rõ ràng.
“Trần Bộ đầu, ý của ngài là...”
Gia Cát Phượng Sồ trước đây cảm thấy tra án quá khô khan giờ phút này lại hưng phấn không hiểu nổi, toàn thân phát nhiệt.
Hai tròng mắt giống như đang phát sáng vậy.
“Mọi thứ đều chỉ là suy đoán tạm thời, đi xem ghi chép một chút đi.” Trần Mục thản nhiên nói.
...
Lúc đi ra ngoài phòng, Trương A Vĩ đã làm xong ghi chép.
Trần Mục cầm bút lên cẩn thận xem kỹ một lần, khóe miệng kéo ra một tia trào phúng, ánh mắt như lưỡi dao chăm chú nhìn về phía Lý thị:
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, Mục Hương Nhi có phải tự mình nói với các ngươi muốn đến thôn Vân làm khách hay không.”
Lý thị bị khí thế lạnh lùng Trần Mục tản ra dọa sợ: “Đúng... đúng vậy.”
Trượng phu Lý thị bên cạnh gượng ép nở một nụ cười phụ họa.
Trần Mục ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng: “Vậy ta sẽ thay cách hỏi, có phải ngươi chính tai nghe nàng nói nàng muốn đến thôn Vân làm khách hay không?”
“Cái này...”
Lý thị lắc đầu, run rẩy đáp: “Là... là quan nhân nhà ta nói cho ta biết. Lúc ấy, chính miệng Hương Nhi nói với hắn rằng muốn đến Vân thôn.”
“Lúc Mục Hương Nhi rời đi, ngươi đang ở đâu?”
“Không... không có ở đây, ta đi phân phó việc thêu, lúc trở về Hương Nhi đã không còn ở đây, quan nhân nói nàng đến nhà bạn ở thôn Vân làm khách.”
“Trở về lúc nào?”
“Đại khái khoảng giờ Dậu, lúc mặt trời sắp lặn.” Lý thị nghĩ nghĩ, đáp.
Trần Mục tiếp tục truy hỏi: “Lần cuối cùng ngươi gặp cháu gái mình là khi nào?”
“Giờ Mùi ba khắc, ta vẫn nhớ rất rõ ràng, bởi vì trước đây ta đều vào khoảng thời gian này đi Bích Xanh Uyển bàn giao chuyện thêu thùa.”
“Lúc ngươi rời đi, trượng phu ngươi có ở đây không?”
Lý thị lắc đầu: “Không có ở đây, quan nhân ta là phu xe làm thuê, khi đó hắn còn đang ở bên ngoài kéo khách.”
“Lúc ngươi trở về, trượng phu ngươi đang làm gì?”
“Tẩy rửa xe ngựa, lúc đó hắn cũng vừa mới kéo khách về xong.”
Nữ nhân ngu ngốc!
Trần Mục vuốt vuốt mi tâm, ra hiệu Trương A Vĩ mang nàng tới một bên, ánh mắt hướng về phía trượng phu Lý thị:
“Cho nên lúc đó cháu gái ngươi chính miệng nói cho ngươi biết nàng muốn đến thôn Vân?”
“Đúng, chính miệng nó nói cho ta biết.” Nam nhân dùng sức gật đầu.
Hắn gọi là Mục Nhị Hà, là thúc phụ ruột của Mục Hương Nhi, năm nay 43 tuổi, vẫn chưa có con nối dõi.
“Vào khoảng thời gian nào?”
“Giờ Thân ba khắc, ta vừa khéo khách về liền thấy nàng muốn ra cửa, ta hỏi nàng đi đâu, nàng liền nói muốn đến nhà bạn ở thôn Vân làm khách, ngày mai sẽ trở về. Lúc ấy ta còn dặn dò nàng trên đường cẩn thận một chút, không nghĩ tới...”
Mục Nhị Hà chảy nước mắt, thân thể hơi run lên vì nức nở.
Trần Mục nặng nề vỗ vai hắn một cái: “Ngươi cho rằng cá sấu sẽ chảy nước mắt sao?”
-----
Dịch: MB