Nữ tử này tên là Bạch Tiêm Vũ.
Không người nào biết rõ tờ hôn thư kia là do ai định ra, có lai lịch như nào.
Nhưng ba ngày sau, Đại tiểu thư Bạch gia đã mang theo một rương tràn đầy vàng bạc châu báu đến, chính thức bái đường thành thân với Trần Mục 'Liêm khiết thanh bạch' này, miểu sát những người khác.
Để cho người ta nóng mắt hơn nữa là, Bạch gia này vì đủ loại nguyên nhân nên bây giờ chỉ còn lại Bạch Tiêm Vũ và thị nữ thiếp thân của nàng.
Cho nên, địa vị của Trần Mục không hề thấp giống như những người ở rể khác.
Cái gì mà mang nước rửa chân cho vợ, bị mẹ vợ vả mặt, bị đám thân thích nhà vợ chế nhạo mỉa mai… Tất cả đều không tồn tại.
Đã lấy được người vợ xinh đẹp ôn nhu hiền huệ, lại được một bút tài sản.
Ngươi nói xem, có phải rất để người ta ghen ghét hay không?
Tuy nhiên, trong đêm thành thân đã xảy ra một việc khiến cho đám người nghị luận rất lâu.
Cũng là một chỗ bẩn mà cả đời này Trần Mục khó có thể lau đi được.
Đêm đó, Trần Mục thân làm chú rể bởi vì bị rót cho quá nhiều rượu, say khướt đi nhà xí không may ngã xuống ao nước.
Khi được mọi người vớt lên, đã không hề có hô hấp!
Các tân khách ở đây đều bị biến cố bất ngờ này dọa cho phát sợ, cho rằng hôn sự sắp biến thành tang sự.
Cũng có không ít người ghen ghét âm thầm vui mừng.
Cũng may ông trời run rủi, Trần Mục vốn bị cho rằng đã chết bỗng sống lại như kỳ tích, tuy nhiên đầu óc lại hơi không bình thường.
La hét mấy tiếng kỳ quái ‘Người xuyên việt’,... gì đó.
Trong giây lát, thậm chí đám người còn suy đoán có phải là có tà vật phụ thân hay không, hoặc là do quá kích động mà bị hóa điên.
Cũng may vài ngày sau, Trần Mục đã khôi phục bình thường.
Chuyện này khiến cho đám người chờ xem kịch vui có chút thất vọng.
Hơn nữa, sau đó Trần Mục lập công lao phá được mấy vụ án nhỏ, được Huyện thái gia khen ngợi và đề bạt làm Bộ đầu, nhất thời phong quang vô hạn.
Đám người đều nói Bạch nương tử kia có tướng vượng phu.
Cho nên càng thêm ghen ghét Trần Mục.
"Aizz! Các ngươi hâm mộ nhà ta có kiều thê, hàng đêm đệm ấm chăn thơm, nhưng ta lại hâm mộ các ngươi tiêu sái tự tại, trốn ở trong góc khổ luyện cánh tay Kỳ Lân . . ."
Sắc mặt Trần Mục đầy buồn bã.
Dáng vẻ trang bức này khiến cho Trương A Vĩ có xúc động muốn đánh người.
Nhưng dù sao đối phương là cấp trên, vì thế đành phải ê ẩm nói: "Tất nhiên Bộ đầu không hiểu được sự vui vẻ khi một mình cuồng hoan, trước kia ngài cũng đi Cúc Xuân Lâu không ít lần đó."
"Có sao? Ta chính là người đứng đắn, làm sao có thể đi đến nơi đó."
Vẻ mặt Trần Mục đầy mờ mịt.
Cũng không phải hắn giả vờ, sau khi xuyên việt đến hắn cũng không kế thừa tất cả trí nhớ của chủ nhân cũ, luôn luôn có chút thiếu cân thiếu lạng.
Dường như một số ký ức vụn vặt đã bị cắt xén mất vậy.
"Ha ha!"
Trương A Vĩ lườm qua.
Nếu ta có bảy phần đẹp trai của Bộ đầu, bây giờ làm sao lại độc thân được.
Tự biết tiếp tục trò chuyện sẽ tự làm khổ bản thân, Trương A Vĩ dứt khoát lấy một quyển tiểu thuyết Phong Nguyệt đoạt được từ trong tay hắc thương, xem say sưa ngon lành.
"Có chút chí khí được không? Bảo sao vẫn còn còn độc thân."
Trần Mục cũng rất im lặng.
Liếc nhìn tên ở trang bìa, gọi là — — Lòng nương tử như đao!
Mắt Trương A Vĩ híp lại thành một đường: "Tranh thủ thời gian trong lúc vội vàng mà thôi. Mà cũng phải nói, sách này còn có thể nâng cao tinh thần."
Nói em rể ngươi.
Trần Mục mấp máy môi, yên lặng uống rượu.
Trong lúc Trương A Vĩ xem đến mê mẩn, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vạch phá không gian im ắng, truyền đến từ bờ bên kia sông Hoài.
Đã xảy ra chuyện!
Trần Mục và Trương A Vĩ kinh hãi, quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Cúc Xuân Lâu ở bên kia sáng rực ánh lửa, các nữ tử vốn đang kéo khách bên ngoài đều kinh hãi gào thét, khung cảnh rất hỗn loạn.
"Đi!"
Trong lòng Trần Mục trầm xuống, vơ lấy thước sắt ở bàn bên cạnh rồi vội vã xuống lầu. Trương A Vĩ cũng vội vàng nhét sách Phong Nguyệt vào trong ngực, đi theo ra ngoài.
Bên ngoài quán rượu vẫn còn mưa lất phất, bầu trời âm u.
Một đội bộ khoái đang tuần tra ở phía đông sông Hoài nghe được động tĩnh cũng đang nhanh chóng chạy tới.
"Nhanh lên!"
Sắc mặt Trần Mục âm trầm như nước, chạy nhanh đến cây cầu cũ phía bên kia.
Hai người vừa đi đến giữa cầu đã nhìn thấy một cô gái cả người đầy máu, tóc tai rối bời, vừa kinh hoảng la hét vừa lảo đảo chạy tới.
"Cứu ta!"
"Nhanh cứu ta!"
". . ."
Cô gái đang chạy trốn làm rơi mất cả giày, dường như đang có thứ gì đó đáng sợ đuổi theo.
"Chuyện gì thế!"
Trương A Vĩ lạnh lùng quát hỏi, đi nhanh về phía người kia.
Nhưng đúng lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện!
Cô gái vốn đang hốt hoảng chạy trốn kia bỗng nhiên lấy ra hai thanh đao ngắn sắc nhọn từ trong tay áo, trực tiếp chém ngang Trương A Vĩ thành hai đoạn!
Máu tươi phun tung toé, nhiễm đỏ cả người Trần Mục.
Dòng máu ấm áp gay mũi khiến cho trong đầu óc Trần Mục trống rỗng trong chốc lát, sau khi tỉnh táo lại hắn vội vàng vung thước sắt lên.
Đáng tiếc lúc này đã muộn. . .
Đao nhọn lạnh như băng đã xuyên qua lồng ngực của hắn!
Sau đó thân thể Trần Mục bay ra ngoài như diều đứt dây, nện mạnh xuống đất.
Tạo thành một vòng đỏ thắm trên không.
Ý thức dần dần mơ hồ. . .
Trần Mục có thể cảm nhận được sinh mệnh đang trôi qua từng chút một.
Tiên sư nhà ngươi.
Vừa mới xuyên việt chưa tới nửa năm đã khiến ông đây treo, quá khổ cực rồi.
Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt tuyệt mỹ của nương tử . . . Đáng tiếc còn chưa chính thức động phòng đã đi như thế, rất không cam lòng.
Một giây cuối cùng khi Trần Mục nhắm mắt, hắn thấy được quyển sách Phong Nguyệt rơi ra khỏi người Trương A Vĩ.
------
Dịch: MB