“Tra án...”
Gia Cát Phượng Sồ lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Nói thật, mặc dù hắn chắc chắn về năng lực của Trần Mục, nhưng lại hoàn toàn không có hứng thú đối với việc tra án.
Ban đầu ở Vân Châu theo Hình Bộ điều tra bản án, toàn bộ quá trình giống như vải quấn chân, vừa thối vừa dài, khiến người ta buồn tẻ đến cực hạn.
Cho nên hắn mới chủ động xin đi giết giặc, chạy tới cái chỗ chết tiệt này bắt yêu.
Giờ vừa nghe đến tra án liền đau đầu.
Trần Mục nói: “Không phải ngươi muốn biết chỗ đầu tiên Mục Hương Nhi tử vong sao? Đi theo ta nhất định sẽ có thu hoạch.”
Nghe đối phương nói chắc chắn như thế, Gia Cát Phượng Sồ cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.
Dù sao cũng không thua thiệt cái gì.
Sau khi Trương A Vĩ hoàn thành bản ghi chép của tất cả mọi người ở Cúc Xuân Lâu xong, Trần Mục dẫn hai người bọn họ đến đường Lâm Bắc.
Nơi đó là chỗ ở của thẩm thẩm Lý thị của Mục Hương Nhi.
Theo kế hoạch ban đầu của Trần Mục, trước tiên sẽ cùng Trương Ai Vĩ đến huyện Ma Lăng nhìn hiện trường hỏa hoạn một chút, sau đó lại đến nhà Lý thị điều tra.
Nhưng bây giờ có thêm một cái Gia Cát Phượng Sồ, hắn dứt khoát thay đổi kế hoạch.
Dù sao cái tên này cũng là một ‘nhân vật lớn’, thứ hiểu biết cũng nhiều, có hắn bên người sẽ giúp ích rất nhiều cho việc điều tra phá án.
Thuận tiện còn có thể hiểu nhiều thêm một chút về tình huống yêu vật.
...
Bên trên đường chính rộng rãi lát đá cẩm thạch.
Ba người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa tiến vào trong nhà Lý thị.
Trong vương triều Đại Viêm, để tiện cho việc đi lại hàng ngày của người dân, có xe ngựa chuyện biệt được xem như phương tiện giao thông, không khác xe taxi mấy.
Những xe ngựa công cộng này thuộc thương hộ kinh doanh ‘Phường Xe’.
Để phòng ngừa xe ngựa tràn lan dẫn đến ùn tắc giao thông, vương triều Đại Viêm có ban hành công khai một pháp lệnh đặc biệt, sở kinh doanh Phường Xe nhất định phải thông qua phê duyệt của quan phủ.
Hơn nữa, mỗi chiếc xe ngựa xuất ra bên ngoài đều cần phải qua đăng ký xét duyệt xong mới có thể lên đường.
Bao gồm cả phu xe.
Như dân chúng gọi thì là ‘phu xe làm thuê’, người được giao việc đều phải là lão tài xế có kinh nghiệm lâu năm, để tránh xuất hiện tai nạn giao thông.
Trong xe ngựa, Trần Mục lấy ra tất cả ghi chép của các cô nương ở Cúc Xuân Lâu, cẩn thận xem xét.
Gia Cát Phượng Sồ ngồi bên cạnh một bên cắn hạt dưa, một bên hướng về phía Trương A Vĩ thẳng thắn nói:
“Con xà tinh này có đạo hạnh ngàn năm, năm đó là do Thiên Long Pháp Sư của Đại Uy Tự hàng phục, đưa đến chỗ Quan Sơn Viện chúng ta.
Mặc dù mấy chữ đạo hạnh ngàn năm nghe rất đáng sợ, nhưng thực lực của nó thật ra cũng không quá lợi hại, chỉ là giỏi ẩn núp mà thôi.
Mặt khác, mỗi yêu vật đều có một kỹ năng đặc thù riêng, ví dụ như có vài yêu thì giỏi về ẩn thân, có vài con thì giỏi việc ăn cứt...
Mà năng lực của con xà tinh này được gọi là ‘Phệ hồn’, có thể thông qua năng lực này để tiến hành đổi hồn.”
“Đại nhân, vậy yêu mạnh nhất là loại gì?”
Trương A Vĩ nghe đến say sưa ngon lành, nhịn không được hỏi.
Gia Cát Phượng Sồ lại cười: “Trên đời này không có yêu lợi hại nhất, cũng không có yêu cấp thấp nhất, chỉ nhìn xem ngươi có tóm được nó hay không thôi.
Không bắt được tức là nó lợi hại. Bắt được, vậy tức là nó không lợi hại.”
Đại gia ngươi, đây không phải là đang nói nhảm sao.
“Vậy ngươi có lợi hại không?” Trần Mục đột nhiên xen vào một câu.
Gia Cát Phượng Sồ khiêm tốn nói: “Bình thường thôi, Quan Sơn Viện chúng ta có tám vạn đệ tử, ta miễn cưỡng xếp thứ mười, bây giờ cũng chỉ là cao thủ Cố Nguyên Cảnh.”
Nghe thấy ba chữ ‘Cố Nguyên Cảnh’ này, hai mắt Trần Mục lập tức sáng lên, vội hỏi:
“Có thể nói một chút về hệ thống tu luyện của các ngươi hay không?”
Thân là 1 người dị giới xuyên việt, thứ hắn coi trọng nhất chính là tu luyện.
Đáng tiếc xuyên việt đã nửa năm mà đến một hình bóng cũng không tìm được, giờ thật vất vả mới gặp được một tu si, đương nhiên phải nắm chắc lấy phần cơ duyên này.
Nói không chừng cơ hội hùng bá thiên hạ của hắn sẽ bắt đầu từ đây.
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Gia Cát Phượng Sồ liếc đôi mắt lé một cái, cười khẩy nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn tu luyện? Nếu quả thật ngươi đang ôm loại suy nghĩ này, vậy ta khuyên ngươi sớm từ bỏ đi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tu luyện vốn không dễ.
Trước chín tuổi mà không thể đạt được cơ sở tốt thì dù ngươi có căn cốt thiên phú đến đâu cũng không có tác dụng gì.”
Đối với lời nói này của Gia Cát Phượng Sồ, Trần Mục hơi khinh thường.
Xuyên việt, chính là đến để phá bỏ cái thông thường.
Phải nhớ kỹ, thân làm người xuyên việt, ngươi vĩnh viễn là ngọn lửa khác biệt!
“Hệ thống tu luyện trên cõi đời này có rất nhiều loại không giống nhau, ví dụ như Quan Sơn Viện chúng ta tu ‘Khí’, chia làm bốn cảnh giới lớn — — Khí Hư Cảnh, Cố Nguyên Cảnh, Thái Du Cảnh và Thiên Mệnh Cảnh.
Khoảng thời gian để tăng lên một tầng cảnh giới là rất lớn, ít thì 3 – 5 năm, nhiều thì 10 năm, càng lên cao càng khó.
Từ lúc ta 8 tuổi đi theo sư phụ tu hành, bây giờ 25 tuổi đạt được tới Cố Nguyên Cảnh đã coi là rất có thiên phú, cho nên ngươi đừng đùa!”
Gia Cát Phượng Sồ dáng vẻ rất đắc ý.
Trần Mục hơi bĩu môi.
Tu hành 17 năm mới đạt được tới tầng cảnh giới thứ hai, thổi phồng lên ngược lại rất dọa người.
Nửa giờ sau, xe ngựa đã đứng ở đầu phố Lâm Bắc.
Ba người xuống xe, tìm đến sân nhỏ nhà Lý thị.
Trong sân có bày quan tài, bên trong là thi thể của Mục Hương Nhi, chúng quanh có bố trí linh đường đơn sơ, chỉ đặt mua một nửa.
Bên cạnh là Lý thị đang lau nước mắt và trượng phu của nàng.
Hai vợ chồng hết đường xoay xở.
Vốn định đưa xác của Mục Hương Nhi về huyện Ma Lăng, ai ngờ một nhà người ta đều bị thiêu chết, một lần này cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Chỉ có thể chờ huyện nha Ma Lăng trả lại thi cốt một nhà kia, sau đó chôn cùng nhau.
“Đại nhân.”
Thấy ba người Trần Mục, Lý thị và trượng phu nàng vội vàng tiến lên hành lễ.
Trần Mục ôn hòa nói: “Hai vị xin nén bi thương, lần này ta tới đây là muốn hỏi hai vị một vài vấn đề, nếu như tiện...”
Lý thị lau nước mắt nức nở nói: “Đại nhân cứ hỏi là được.”
Trần Mục liền không nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Lúc ấy Mạnh bá mẫu định thời gian ra mắt là mùng 4 tháng 6, vì sao Mục Hương Nhi lại đến huyện Thanh Ngọc sớm hơn hai ngày?”
“Thiếp trước đó đã nói qua với đại nhân, nàng muốn đến thôn Vân làm khách ở nhà một người bạn, cho nên đến sớm.” Lý thị thành thật trả lời.
Trần Mục nheo mắt lại: “Là chính miệng nàng nói với các ngươi sao?”
Lý thị gật đầu một cái.
“Vậy vào cùng ngày Mục Hương Nhi đến có gì dị thường không?”
“Dị thường?”
Lý thị và trượng phu nàng liếc nhau một cái, sau khi cẩn thận hồi tưởng một hồi thì khẽ gật đầu, trả lời: “Cũng không có gì dị thường.”
Trần Mục tiếp tục hỏi: “Có nói lời gì kỳ quái với các ngươi hay không?”
“Chỉ tùy tiện nhắc chút việc nhà, cũng không nói lời gì kỳ quái cả.” Lý thị không rõ vì sao Trần Mục lại hỏi những cái này.
Gia Cát Phượng Sồ không nhìn nổi, kéo Trần Mục sang một bên nói:
“Ta nói này Trần Bộ đầu, ngươi tra án như này sao? Mục Hương Nhi là bị xà tinh giết sau đó bị nhập vào, ngươi bây giờ chỉ cần điều tra xem Mục Hương Nhi chết ở chỗ nào là được rồi, hỏi những vấn đề loạn thất bát tao này thì có tác dụng gì?”
“Vậy hay là Gia Cát đại nhân tự mình đến tra?” Trần Mục thản nhiên nói.
Gia Cát Phượng Sồ trừng mắt: “Ta... Ta...”
“Yên tâm đi Phượng Sồ huynh, ta có kinh nghiệm.” Trần Mục vỗ vỗ ngực đối phương, vẻ mặt trấn an.
Gia Cát Phượng Sồ trợn trắng mắt, dứt khoát ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Tùy ngươi dày vò.
Dù sao cũng chỉ lãng phí thời gian 1 ngày mà thôi.
Trần Mục kéo Trương A Vĩ lại gần: “Hỏi bọn họ về tình hình lúc Mục Hương Nhi rời đi ngày đó, ghi chép lại đầy đủ, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
“Không thành vấn đề, Bộ đầu.” Trương A Vĩ gật đầu đáp.
Trần Mục phân phó xong, liền đi loanh quanh trong sân một hồi.
Gia cảnh Lý thị rất bình thường, đồ để trong sân đều là mấy đồ lặt vặt cũ kỹ, còn có một cỗ xe ngựa mướn được từ xe phường Hồng Ký.
Xem ra trượng phu Lý thị là một phu xe làm thuê.
Ngày bình thường dựa vào việc ‘chạy thuê’ kiếm sống.
Xe ngựa được rửa sạch, rất sạch sẽ, kể cả bánh xe cũng được xử lý tỉ mỉ, ngựa nuôi nhốt chủng loại khá bình thường, bộ lông không còn nhưng rất có tinh thần.
Từ trong máng có thể thấy được thức ăn bình thường của nó chính là cỏ khô bậc trung.
Thân thể của ngựa cũng được tẩy rửa sạch sẽ.
Thân là phu xe làm thuê, mỗi ngày đều phải chăm sóc bảo quản xe ngựa, nhưng chăm sóc cẩn thận thế này vẫn hiếm thấy, có thể thấy được chủ là người chịu kos.
Trần Mục quay đầu nhìn về phía trượng phu Lý thị đang phối hợp với Trương A Vĩ làm biên bản, ánh mắt rơi vào hai tay của hắn.
Đốt ngón tay to, thô ráp.
Bên trong kẽ móng tay còn có không ít bùn đen.
Trần Mục nhíu mày, ánh mắt lại lần nữa rơi trên xe ngựa, dạo vòng quanh nó một vòng, ánh mắt chăm chú dò xét như máy scan.
Bỗng nhiên, thân hình hắn dừng lại.
Trần Mục cúi người, từ giữa khe hở ở bên cạnh thùng xe chậm rãi kéo ra một sợi tóc dài, nhìn rất rõ ràng dưới ánh mặt trời.
-----
Dịch: MB