"Ngươi biết?"
Nho sinh rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Trần Mục tràn đầy sự không tin tưởng.
Ngươi đang nhục nhã trí thông minh của ta sao?
Lão ca ta lợi dụng pháp khí mới xác định được phương hướng đại khái, vậy mà ngươi nói đã tìm được? Thế chẳng phải là ta quá không có năng lực à.
Có khoác lác cũng phải đẩy mông trâu ra chứ.
"Ngươi mặc quần áo vào đã."
Trần Mục thật sự không thể nhìn thẳng vào một người đàn ông đứng trước mặt hắn với hình thức mập mờ như này.
Nho sinh nhanh chóng mặc quần áo vào.
"Bộ đầu!"
Đúng lúc này, Trương A Vĩ ở bên ngoài thấy có động tĩnh liền đẩy cửa ra, "Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi mang... Mang..."
Thanh âm bỗng im bặt.
Nhìn qua nho sinh đang 'Thoát' quần áo và Trần Mục ở bên cạnh, Trương A Vĩ sững sờ mấy giây rồi nhanh chóng đóng cửa phòng.
Phảng phất không hề có chuyện gì cả.
Mẹ nó!
Trần Mục thầm mắng một tiếng, đi ra khỏi phòng, giật lấy tờ giấy ghi chép trong tay Trương A Vĩ: "Đã ghi chép xong?"
"Rất xin lỗi Bộ đầu, ta không cố ý quấy rầy hai người."
Trương A Vĩ rất áy náy.
Thấy sắc mặt Trần Mục dần âm u, Trương A Vĩ nhanh chóng nói về chuyện chính: "Ta đã dựa theo phân phó tìm cô nương tinh thông âm luật hỏi, còn thừa lại thì chưa hỏi."
"Đi, vậy ngươi tiếp tục đi hỏi."
Trần Mục phất phất tay.
Trương A Vĩ nhìn về phía gian phòng thêm vài lần, sau đó mới chậm rãi xuống lầu.
"Nói đi, ở phòng nào? Trong khu vực này có tổng cộng 17 gian phòng, nếu ngươi thật sự tìm ra, dù muốn Gia Cát Phượng Sồ ta nhận ngươi làm cha cũng được."
Nho sinh tự nói ra tên của mình.
Gia Cát Phượng Sồ?
Mẹ nó, đúng là cái tên độc đáo.
Trần Mục nhếch miệng, sau đó lật xem bản ghi chép của Trương A Vĩ, khi xem xong, ánh mắt hơi động: "Trên cơ bản giống như ta đoán."
"Cái gì giống?"
Đột nhiên Gia Cát Phượng Sồ rất không thích dáng vẻ trang bức này của Trần Mục.
Bởi vì nó làm cho IQ bản thân hắn rất kém.
Trần Mục dẫn theo người sau đi tới căn phòng thứ ba bên tay trái hành lang: "Nếu như ta suy luận không sai thì xà tinh đã tiến hành nghi thức ở căn phòng này."
Gian phòng rất sạch sẽ, trong không khí còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Bên trong có trưng bày một số vật thể kỳ quái.
Ví dụ như tượng gỗ quả cà,...
Gia Cát Phượng Sồ nhíu mày nhìn khắp phòng một lượt, ánh mắt nghi ngờ: "Ngươi chắc chắn?"
Trần Mục thản nhiên nói: "Trong Cúc Xuân Lâu có 94 gian phòng, chỉ là khu vực lầu ba này đã có 17 căn. Bởi vì kết cấu, cho nên hành lang rất quanh co, hình chữ 'Hồi' chiếm đa số, hơn nữa cách âm của phòng cũng không tốt.
Cho nên khi tiếng kêu thảm vang lên, rất khó có thể xác định được nó phát ra từ gian phòng nào.
Lầu dưới là khu vực công cộng, tiếng đàn tiếng tiêu tiếng cười nói náo nhiệt. Huống hồ, tối hôm qua có rất nhiều cô nương ở bên ngoài hành lang chào hỏi khách khứa, thì càng khó xác định được."
Gia Cát Phượng Sồ buông tay: "Cho nên, làm sao ngươi có thể xác định được?"
Trần Mục vung vẩy chồng ghi chép trong tay: "Nhưng có một loại người có thể, đó chính là người tinh thông âm luật.
Cúc Xuân Lâu có không ít cô nương tinh thông âm luật, các nàng rất nhạy cảm đối với âm thanh.
Trong hoàn cảnh ồn ào, người bình thường chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm truyền tới từ lầu ba, nhưng những cô nương này lại có thể nghe ra phương hướng đại khái.
Có lẽ tầm hai ba người sẽ có sai lầm, nhưng tổng hợp lại thì đã có thể sàng lọc ra vị trí cụ thể."
Trần Mục chỉ những căn phòng xung quanh: "Trên cơ bản có thể chọn ra bốn căn phòng này từ trong lời kể của các nàng."
"Nếu là bốn gian phòng này, vậy vì sao ngươi lại xác định được là căn thứ ba chứ?"
Gia Cát Phượng Sồ vẫn mang thái độ nghi ngờ.
Dự định chống đối đến cùng.
Hiển nhiên cũng không ý thức được mình đã vô tình biến thành công cụ hình người hỗ trợ nhân vật chính.
Trần Mục cười cười, sau đó đi vào căn phòng thứ ba, mở cửa sổ ra chỉ vào quán rượu bên kia bờ sông Hoài Lan, thản nhiên nói:
"Tối hôm qua ta ở trong quán rượu phía đối diện."
"Vậy thì sao?"
Trần Mục khoanh hai tay trước ngực: "Ta cũng nghe được tiếng kêu thảm kia, nhưng âm thanh ta nghe được cực kỳ bén nhọn rõ ràng.
Cho nên có thể kết luận, lúc ấy cửa sổ gian phòng này đang mở.
Ngươi phải hiểu được việc cửa sổ mở ra và đóng lại, đối với người nghe ở bên ngoài sẽ có khác biệt rất lớn, ví dụ như hai vợ chồng cãi nhau.
Mà trong bốn gian phòng, chỉ có gian này có cửa sổ đối diện sông Hoài Lan!"
Nghe xong suy luận của Trần Mục, nho sinh bỗng hít sâu một hơi.
Kẻ này kinh khủng như vậy.
Sự thông minh của hắn, hoàn toàn có thể phân cao thấp với Gia Cát Phượng Sồ mình, sau này sợ sẽ là kình địch!
Độ uy hiếp + 1.
Gia Cát Phượng Sồ chậm rãi gật đầu: "Không khác với những gì ta nghĩ."
Để chứng minh độ chuẩn xác, Gia Cát Phượng Sồ lại để Trần Mục trói lại theo kiểu Nhật, quần áo cũng vì vậy mà cởi xuống một nửa.
Dùng cách như lúc nãy để điều tra.
Rất nhanh con mắt âm trầm kinh khủng kia đã tìm được một mảnh vụn màu đen nhỏ như hạt vừng ở dưới bàn trang điểm.
"Hàn Võng Thạch."
Gia Cát Phượng Sồ thận trọng để mảnh vụn lên trên la bàn, trong mắt bắn ra tia sáng.
Trần Mục tò mò hỏi: "Hàn Võng Thạch là gì?"
Tiểu tử, cuối cùng đã có chuyện ngươi không biết.
Mới nãy chỉ số thông minh bị chèn ép, lúc này Gia Cát Phượng Sồ nhanh chóng tìm về cảm giác ưu việt, dương dương đắc ý nói:
"Đây là một loại tài liệu pháp trận đặc thù, được luyện ra từ một số thi thể yêu vật, dùng cho các loại pháp trận 'Định hồn', 'Phệ hồn' và 'Đổi hồn'.
Nói cách khác, ngày hôm qua xà yêu đã tiến hành nghi thức ở trong này. Mục đích của nó là tiến hành 'Đổi hồn', nhưng đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến việc đổi hồn không thể thành công, cho nên mới hốt hoảng chạy trốn. "
Nói đến đây, Gia Cát Phượng Sồ có hơi xúc động.
May mắn có tiểu tử này, bằng không mình phải lãng phí cả một ngày mới có thể điều tra ra được.
"Đổi hồn?"
Trần Mục có hơi mơ hồ, "Tại sao xà tinh phải đổi hồn, thân thể của Mục Hương Nhi chẳng lẽ không thơm sao?"
Gia Cát Phượng Sồ hừ lạnh, nói: "Chắc là không kiêm dung, cho nên mới cần gấp một thân thể khác, dù sao việc đổi hồn cũng không phải dễ dàng."
Mẹ nó, lại còn có cách nói không kiêm dung.
Trần Mục yên lặng nhổ nước bọt.
Nhớ tới tình hình tối hôm qua, Trần Mục nghi ngờ: "Nếu thi thể Mục Hương Nhi bị chúng ta lấy tới, thế xà tinh kia ..."
"Chắc là nguyên hồn đã chạy thoát."
Gia Cát Phượng Sồ vỗ vỗ vai Trần Mục, "Tiểu tử rất tốt, lại có thể đánh chạy xà tinh."
Trần Mục nhe nhe răng.
Nếu không phải ông đây 'Đảo ngược thời gian' một lần, bây giờ làm gì còn có thể nói chuyện với ngươi, đã sớm vào quan tài rồi.
"Bây giờ nguyên hồn đã chạy thoát, còn có thể bắt được sao?"
"Không thể."
"..."
"Tiểu tử, đừng có dùng ánh mắt khinh bỉ của ngươi để nhục nhã thân phận của ta."
Đối mặt với ánh mắt của Trần Mục, Gia Cát Phượng Sồ rất khó chịu.
"Mặc dù không thể bắt được, nhưng ít ra đã biết rõ tình hình hiện giờ của nó, từ đó chế định ra kế hoạch mới. Ngươi tưởng rằng bắt yêu giống như uống nước lã sao?"
"Vậy tiếp theo nên làm gì?"
Trần Mục hỏi.
Gia Cát Phượng Sồ chép chép miệng, thì thào: "Đáng tiếc! Nếu như có thể tìm được hiện trường tử vong lúc đầu của Mục Hương Nhi, có lẽ manh mối sẽ nhiều hơn."
Hiện trường tử vong?
Trần Mục giật mình, nghĩ một chút rồi nói: "Phượng sồ huynh có muốn đi tra án với ta không?"
-----
Dịch: MB