Bầu không khí kỳ quái tràn ngập trong căn phòng.
Nho sinh đến từ Quan Sơn Viện bị Trần Mục trói lên ghế theo phương thức đặc thù kiểu Nhật, làm cho không thể động đậy.
Cảnh tượng này khá quỷ dị.
Nhưng đương sự lại làm ra vẻ đã quen rồi, khi Trần Mục hỏi mấy vấn đề đều trả lời khá chân thành:
"Từ thời kỳ Thượng cổ, yêu vật thừa thế hoành hành trên thế giới này, thậm chí có địa vị của kẻ thống trị. Sau này thế lực của loài người không ngừng mở rộng, bắt đầu diệt trừ tà loại, không ít yêu chủng bị tiêu diệt.
Hơn nữa, linh khí ngày càng mỏng manh, dẫn đến vận thế của Yêu đạo dần dần suy bại. . .
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là yêu vật sẽ tuyệt tích, từng nghe đến Quan Sơn Viện chưa?"
Trần Mục lắc đầu: "Chưa nghe nói qua."
"Cửu Châu có Quan Sơn, xây dựng mộng thiên thu. Nhất mộng nhất thiên địa, có thể tù mười vạn yêu!"
Nho sinh cười nói, "Ý nghĩa đúng là, ở Quan Sơn Viện của chúng ta, có hơn ngàn tòa Quan Sơn Mộng, mỗi một tòa Quan Sơn Mộng có giam cầm mười vạn yêu vật.
Chuyện này giải thích vì sao, bây giờ rất khó có dân chúng phát hiện ra sự tồn tại của yêu vật, nhiều lắm cũng chỉ biết được từ trong lời đồn và thần thoại truyền thuyết.
Bởi vì 99% yêu vật trong thiên hạ, đều bị Quan Sơn Viện chúng ta giam giữ."
Trên mặt nho sinh lộ ra vẻ tự hào.
"Quan Sơn Mộng là cái gì?"
Trần Mục tò mò hỏi.
Nho sinh nói: "Là một loại Linh Vực, rất nhiều yêu vật bị bắt được đều sẽ đưa đến đó để tịnh hóa, tiêu diệt bọn chúng từ căn nguyên.
Bởi vì ở trên cái thế giới này, có một số yêu vật dù bị giết chết cũng sẽ xuất hiện yêu vật mới thay thế nó. Chỉ có tịnh hóa, mới có thể phòng ngừa yêu mới ra đời.
Đương nhiên, những bí mật khác liên quan đến Quan Sơn Mộng, cho dù là đệ tử Quan Sơn Viện như ta cũng cái hiểu cái không mà thôi.
Dù sao thân phận ta thấp, sau này nếu ngươi có cơ hội thì lý giải tỉ mỉ cũng không muộn."
Quyền hạn không đủ sao.
Nghe đối phương trần thuật, trong lòng Trần Mục rất chấn động.
Con hàng này đang nói phét.
Hắn tin thế giới này có yêu, nhưng tuyệt đối không tin có nhiều yêu vật bị giam cầm như vậy!
Nếu như đối phương nói thật, thế thì sẽ có khoảng hơn ức yêu vật bị giam cầm ở Quan Sơn Viện. Đây là khái niệm gì?
Khả năng trong đó có hơn mười vạn Miêu nữ!
Phì! Phì! Nghĩ gì thế!
Dù sao Trần Mục vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với chuyện này, phỏng đoán tối đa cũng chỉ nhốt mấy vạn con yêu vật mà thôi.
"Hai người đi cùng ngươi hôm qua, cũng là người của Quan Sơn Viện?"
"Không phải."
Nho sinh lắc đầu."Trung niên kia là người của Trấn Ma Ti, là cơ cấu thuộc triều đình, chuyên bắt giết yêu vật trong dân gian, hình như gọi là Liệp Ma Nhân."
"Nữ thì sao?"
"Nàng là đệ tử Âm Dương Tông, hỗ trợ chúng ta bắt yêu."
Đối với chuyện này, nho sinh không giải thích nhiều.
Ánh mắt Trần Mục sáng quắc: "Cho nên hôm qua Mục Hương Nhi chết, cũng là do yêu vật gây ra?"
Nho sinh gật đầu: "Đúng vậy! Chúng ta phán đoán sơ bộ, chắc là do xà tinh chạy ra từ tòa Quan Sơn Mộng thứ chín gây ra."
"Chuyện gì đây, bị các ngươi nhốt mà còn có thể chạy thoát?"
Đẳng cấp của Quan Sơn Viện lập tức giảm mất một bậc trong lòng Trần Mục.
Thổi còn tưởng rằng trâu bò như nào, thì ra chỉ đến như thế.
Giá trị sùng bái - 1.
Nho sinh nghe thấy Trần Mục trào phúng, cười khổ giải thích: "Dưới tình huống bình thường thì tất nhiên không thể chạy trốn, chỉ là do tòa Quan Sơn Mộng thứ chín đột nhiên sụp đổ, dẫn đến không ít yêu vật chạy thoát, chúng ta đã bắt về không ít."
Nói dối là sụp đổ?
Đẳng cấp của Quan Sơn Viện lập tức lại giảm hai cấp trong lòng Trần Mục.
Giá trị sùng bái - 2.
Nho sinh nói: "Thực lực của con xà tinh này cũng không cao, nhưng quá giảo hoạt, chúng ta truy tra nửa năm mới có tin tức."
"Thảm án một tháng trước ở Cúc Xuân Lâu?"
Trần Mục nheo mắt.
Nho sinh gật đầu: "Đúng vậy."
Trần Mục im lặng nói: "Cho nên, nếu như không phải do thảm án kia, các ngươi sẽ không thể phát hiện được tung tích của xà tinh đúng không."
"Ách. . . Phát hiện là chuyện sớm muộn, khả năng sẽ muộn hơn một chút."
Nho sinh tận lực giữ lại chút mặt mũi.
Đẳng cấp của Quan Sơn Viện lập tức giảm ba bậc trong lòng Trần Mục.
"Bây giờ nói ra manh mối của ngươi đi."
Có thể là do phát hiện được ánh mắt Trần Mục nhìn về phía hắn đã không có sự tôn kính và ngưỡng mộ trước đó, nho sinh dời câu chuyện.
Trần Mục chỉ vào dáng vẻ bây giờ của đối phương: "Ngươi có thể nói cho ta biết trước, ngươi đang làm gì thế?"
Không phải tư tưởng của hắn không khỏe mạnh.
Một người đàn ông bị trói trên ghế theo phương pháp đặc thù, dù là ai cũng sẽ hốt hoảng.
"Chuyện này khó mà giải thích rõ trong chốc lát. . ."
Ánh mắt nho sinh đảo một vòng, dùng cằm ra hiệu chỉ vào một miếng gỗ tròn trên bàn, "Ta biểu diễn cho ngươi xem, ngươi lấy vật kia đặt ở trong miệng của ta."
Mẹ nó, còn muốn biểu diễn?
Trần Mục thiếu chút nữa tan vỡ.
Chẳng qua, khi nhìn thấy đối phương rất nghiêm túc, hắn đành phải đưa miếng gỗ tới để vào trong miệng đối phương.
Nho sinh dùng răng cắn, ra hiệu Trần Mục lui lại.
Khi lui lại tầm hơn một trượng, nho sinh nhắm mắt lại, đầu hơi cúi xuống, lẩm bẩm pháp chú.
Trần Mục mang theo tâm thái chửi bậy đứng một bên quan sát.
Bắt chợt, sắc mặt hắn thay đổi.
Chỉ thấy đám phù văn thần bí trên người nho sinh chậm rãi chảy xuống giống như mực nước, hiện ra ánh sáng màu đỏ sẫm nhàn nhạt.
"Ngô — — "
Bất thình lình, nho sinh ngẩng đầu.
Gân xanh trên trán nổi lên, mắt thường có thể thấy dòng máu đang phun trào, dường như lúc nào cũng có thể vỡ tung. Gương mặt vốn dĩ anh tuấn lại xuất hiện từng đường màu xanh lục. . .
Hai mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh lục thăm thẳm, phảng phất hai đóa ma trơi, làm cho người ta không rét mà run.
Cả người run mạnh.
Thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt rung động ken két.
Nhìn vẻ đau đớn của nho sinh, bây giờ Trần Mục mới hiểu được vì sao phải trói hắn lại, mà còn phải bịt kín miệng.
Là một tên lang diệt.
Thời gian dần trôi qua, dưới con mắt hoảng sợ của Trần Mục, phần rốn của nho sinh bắt đầu mở rộng — —
Một con mắt lớn như chuông đồng bò ra.
Đúng, thật sự là bò!
Bởi vì bên trên con mắt mọc ra một đôi chân dài nhỏ.
Con mắt kinh khủng này chậm rãi bò ra khỏi thân thể nho sinh, sử dụng dáng đi lảo đảo bắt đầu dò xét xung quanh.
Cái bàn, giường chiếu, sàn nhà,. . .
Không bỏ sót một chỗ nào.
Thời gian dần trôi qua, ánh sáng đỏ trên con mắt bắt đầu tối dần, mà trong miệng nho sinh lại có máu tươi tràn ra, đang liều mạng chống đỡ.
Cơ bắp trên cơ thể cũng đang rung động.
Cuối cùng, đến khi điều tra xong một chỗ cuối, con mắt trở về trong rốn.
Nho sinh thở nhẹ ra một hơi, nhổ mảnh gỗ tròn đi.
Mồ hôi như mưa khiến cho hắn giống như mới đi lên từ sông Hoài Lan, mất hết tất cả sức lực.
"Cởi. . . Cởi dây. . ."
"À, được."
Sau khi Trần Mục cởi dây, nho sinh nhanh chóng lấy ra một viên thuốc nuốt vào, rất nhanh sắc mặt đã hồng nhuận hơn rất nhiều.
"Không phải căn phòng này, đi đến phòng khác xem sao."
Nho sinh thở dài.
Trần Mục nhíu mày: "Ta có thể hèn mọn hỏi một chút, ngài đang tìm cái gì vậy?"
Nho sinh cũng không giấu diếm: "Đây là một môn bí thuật, có thể tìm ra dấu vết lưu lại của yêu vật, có thể là một sợi tóc, một giọt máu, hoặc là tinh khí gì đó. Nếu như có thể tìm được thứ này, thế thì càng có tự tin bắt được yêu vật."
Trần Mục không nhịn được, lên tiếng đả kích: "Nếu như yêu vật không để lại dấu vết thì sao?"
"Có."
Nho sinh cầm lấy la bàn, cười nói, "Nó là một món pháp khí, có thể kiểm tra ra thứ mà yêu vật lưu lại. Ta thông qua nó mới đi tới nơi này, đáng tiếc là chỉ biết vị trí chung chung, cho nên mới phải điều tra từng gian phòng một."
Có lẽ cho rằng Trần Mục không hiểu, cho nên nho sinh lại kiên nhẫn giải thích:
"Mục Hương Nhi đã chết từ hai ngày trước rồi, thứ các ngươi nhìn thấy đã bị xà tinh bám thân, nhưng lúc bám thân nhất định phải tiến hành nghi thức.
Một khi tiến hành nghi thức, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết!
Thông qua pháp khí có thể kết luận, lúc ấy xà tinh đã tiến hành nghi thức ở một gian phòng nào đó trong Cúc Xuân Lâu. Hiểu không?"
Trần Mục gật đầu: "Hiểu."
"Vậy thì điều tra phòng tiếp theo. Ngươi tiếp tục trói ta, cứ dùng phương pháp trói như vừa rồi, thật sự thoải mái."
Nho sinh hoạt động gân cốt một chút.
Dường như đã nghiện.
"Loại bí thuật kia sử dụng lâu sẽ chết người sao?"
Nhớ lại cảnh tượng sống không bằng chết của nho sinh lúc nãy, Trần Mục rùng mình.
Con hàng này nếu chết rồi, thì mình sẽ gặp rắc rối.
Nho sinh bất đắc dĩ nói: "Đây chính là biện pháp nhanh nhất. Yên tâm đi, ta có nắm chắc."
"Thật ra ngươi không cần cực khổ như vậy."
"Có ý gì?"
Nho sinh nhíu mày nhìn Trần Mục.
Trần Mục ho khan một tiếng, nói: "Ta đã biết được xà tinh tiến hành nghi thức ở phòng nào rồi."
". . ."
-----
Dịch: MB