Nương Tử Nhà Ta Không Phải Yêu (Dịch

Chương 16: Nho Sinh Kỳ Quái




"Tiết cô nương, ngươi đã từng ngủ với mấy người đàn ông."

Lúc hỏi ra vấn đề có tính nhục nhã này, Trần Mục nhìn chằm chằm con mắt của đối phương.

Nhưng làm cho hắn thất vọng chính là, tâm tình của đối phương không hề xao động.

Trong đôi mắt linh động kia tràn đầy bình tĩnh, giống như một mặt hồ tĩnh lặng có thể nhìn thấy đáy, không hề có chút gợn sóng.

"Vấn đề này có quan hệ gì với bản án hôm qua sao?"

Tiết Thải Thanh nhẹ giọng hỏi.

Giọng nói của nữ tử ôn nhu như nước, không nghe ra được bất kỳ tức giận nào, chỉ mang theo chút nghi ngờ.

Trần Mục mỉm cười: "Xin lỗi, chỉ là hơi tò mò mà thôi."

Tiết Thải Thanh bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi nói: "Nếu như ta nói đã ngủ với đàn ông khác, có phải Trần Bộ đầu ngài sẽ rất khó chịu không?"

"Vì sao lại khó chịu?"

"Đàn ông đều ưa thích trân tàng tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, độc hưởng sự hoàn mỹ không tì vết của nó. Nếu như nó từng bị những người khác làm bẩn, thì trong lòng giống như bị cắt một đao."

"Lý giải rất thấu triệt."

Trần Mục đứng dậy rót một chén trà cho đối phương, "Chúng ta nói về vấn đề chính đi, hãy kể lại tình hình xảy ra tối hôm qua một lần nữa."

Cho tới lúc này, Trần Mục mới chính thức nhận ra người phụ nữ trước mắt chính là một khối 'Băng'.

Ngươi rất khó kích thích được cảm xúc của nàng.

Cho dù là ở trên giường, đoán chừng đều có thể cảm nhận được cảm giác buồn tẻ vạn vật đều là hư ảo, từ đó mất đi hứng thú.

"Được."

Tiết Thải Thanh gật đầu, bắt đầu trần thuật lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Cơ bản giống như câu trả lời trên bản ghi chép tối qua.

Đều là nghe được tiếng kêu thảm ở lầu ba, sau đó nhìn thấy người phụ nữ đầy máu xuất hiện ở đại sảnh, cuối cùng chạy ra khỏi Cúc Xuân Lâu.

Trần Mục hỏi: "Chắc chắn chỉ thấy một mình Mục Hương Nhi sao?"

"Mục Hương Nhi?"

"Là tên thi thể nữ kia."

"Ừm, chắc chắn chỉ có một người."

Trần Mục chuyển động cây bút than trong tay, tiếp tục hỏi: "Tiếng kêu thảm truyền tới từ hướng nào trên lầu ba, có thể nhớ được không?"

Tiết Thải Thanh cau mày: "Hình như là phía bên trái lầu ba."

Cuối cùng, lại bình tĩnh nói thêm một câu: "Lúc đó quá đột ngột, ta lại tập trung đánh đàn, cho nên không chú ý lắm."

"Tiết cô nương tinh thông âm luật chứ?" Trần Mục bỗng nhiên dời đề tài câu chuyện.

"Chỉ hiểu một chút."

"Thế thì là cấp bậc nhập môn."

Trần Mục gật đầu, sau đó nói về một vụ án giết người khác, "Sau vụ thảm án một tháng trước, các ngươi có ngủ ngon được không?"

Nữ tử trầm mặc không nói.

Thật lâu sau, nàng bình thản trả lời: "Đám tỷ muội đều thấp thỏm lo âu."

Trần Mục viết vài câu lên trên sách, thuận miệng hỏi: "Sau khi thảm án xảy ra, có cảm thấy ai khác thường không."

"Vấn đề này, Thải Thanh khó có thể trả lời."

"Vì sao?"

Trần Mục nhìn nàng đầy kinh ngạc.

Không đợi người sau trả lời, Trần Mục giật mình nói: "Đúng rồi, ngươi không giống các nàng, dựa vào địa vị và tính cách của ngươi, sẽ không chú ý quá nhiều đến các nàng."

Tiết Thải Thanh không hề phủ nhận.

Mặc dù cùng ở trong thanh lâu, và đều là người phong trần, nhưng vẫn phân ra đủ loại khác nhau.

Nhan sắc cao và thấp.

Cởi quần áo và không cởi quần áo.

Bộ binh và kỵ binh.

...

Đều sẽ phân ra cao thấp.

Trần Mục thu hồi sách nhỏ và bút than, nói: "Không ngại dẫn ta đến phòng ngủ bên trái trên lầu ba xem xét chứ."

"Không ngại."

Tiết Thải Thanh lắc đầu.

Lúc đứng dậy, Trần Mục hơi nhe răng, cau mày vuốt vuốt phần eo của mình, cảm giác đau nhức quen thuộc lại đánh tới.

Từ khi nằm ngủ trên đất, thỉnh thoảng cái eo này lại phát bệnh.

Ngẫu nhiên uống thuốc có thể làm dịu một chút.

Thấy cảnh này, Tiết Thải Thanh nhẹ nhàng nói: "Trần Bộ đầu, dường như thân thể của ngài có chút hư."

"Là do tối hôm qua đánh nhau với hung đồ dẫn đến bị thương ở eo."

Trần Mục cười nói.

Thân làm đàn ông, vĩnh viễn không được để phụ nữ nói thân thể của ngươi rất hư, hoặc là thời gian rất ngắn, những lời này có thể nói là rất nhục nhã.

Dưới sự dẫn đường của Tiết Thải Thanh, Trần Mục đi tới khu bên trái trên lầu ba.

Nơi này là nơi ở của kỹ nữ cấp hai, những khách nhân dưới lầu nếu chơi đùa mệt mỏi sẽ dẫn theo nữ tử trực tiếp tới phòng này chơi vỗ tay.

Ngươi đập một, ta đập hai. . . Cái loại rất trong sáng kia.

Trần Mục xem xét qua một gian phòng.

Mặc dù trước đó đám nha dịch đã kiểm tra cẩn thận, nhưng so với nhân viên điều tra chuyên nghiệp như Trần Mục, vẫn sẽ có chỗ sơ sót.

"Tối hôm qua trong những phòng này có ai không?"

"Chắc đều ở lầu dưới."

"Cách âm của những phòng này thế nào?"

"Không tốt lắm."

Trần Mục vừa hỏi vừa quan sát phòng.

Khi thấy một gian phòng trong đó có để một cái ghế rất kỳ quái, phía trên có dây thừng và xích sắt,... Hắn tò mò hỏi:

"Đây là thứ gì."

Tiết Thải Thanh cũng không trả lời, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Trần Mục: "Nếu Trần Bộ đầu muốn nhục nhã ta, không cần phải cố ý như vậy."

Giọng điệu vẫn rất bình thản.

Trần Mục sờ sờ mũi, vậy thì không đùa đối phương nữa.

Loại phụ nữ này không thích hợp để làm tình nhân.

Trong lúc bầu không khí đang ngại ngùng, bỗng có một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó Trần Mục đã nhìn thấy một nam tử mặc áo xanh đi lên lầu.

Gương mặt nam tử như ngọc, thân hình thon dài, trên người tự mang theo khí chất của người đọc sách.

Chính là vị nho sinh mà Trần Mục gặp ở huyện nha.

Lúc này trong tay trái của nho sinh có cầm một khay vuông, phía trên có khắc các phương vị khác nhau, trên bàn thì là một cái muỗng nhỏ, chính là la bàn.

Theo việc nho sinh đi lại, la bàn lắc lư nhẹ.

Sau khi nhìn thấy Trần Mục, nho sinh hơi sững sờ, ngay sau đó cười híp mắt tiến lên: "Mới sáng sớm, Trần Bộ đầu thật có nhã hứng."

Con hàng này lại nhớ được ta.

Trong giây lát Trần Mục không đoán được thân phận của đối phương là gì, dứt khoát chắp tay hành lễ: "Bái kiến đại nhân."

"Ấy, cái gì mà đại nhân với không đại nhân, ta chỉ là một thư sinh."

Nho sinh ôm lấy bả vai Trần Mục giống như đã quen biết từ lâu, liếc mắt nhìn Tiết Thải Thanh ở bên cạnh, vươn ngón tay cái ra."Ánh mắt tốt."

"Thuộc hạ phụng lệnh Huyện thái gia đến đây tra án."

Trần Mục giải thích.

Tra án?

Nho sinh nheo mắt lại: "Xem ra Cao đại nhân không hề tin tưởng năng lực của chúng ta."

"Thế thì không phải, đại nhân chỉ để cho tiểu nhân hiệp trợ mọi người."

Trần Mục cười nói.

"Không sao, kỳ thật ba người chúng ta chính là đồ ăn hại."

Nho sinh thoải mái thừa nhận mình và đồng đội không có năng lực, sau đó nói, "Thế có tra được đầu mối gì hay không?"

Trần Mục không nói gì.

Tiết Thải Thanh ở bên cạnh cúi người thi lễ:

"Đại nhân, Trần Bộ đầu, Thải Thanh cáo lui trước, nếu như có gì muốn hỏi thì có thể tìm đến Thải Thanh bất cứ lúc nào."

Nói xong liền quay người rời đi, chỉ lưu lại một vệt hương thơm.

Nho sinh nhìn theo bóng lưng uyển chuyển của nàng, chậc chậc nói: "Đúng là cực phẩm! Loại phụ nữ này ngủ một đêm cần bao nhiêu tiền?"

"Chơi miễn phí không thơm sao?" Trần Mục nói.

Nho sinh khẽ giật mình, cười ha ha: "Ngươi còn không biết xấu hổ hơn cả tổ sư của ta, nhưng ta thích."

Chờ Tiết Thải Thanh đi đủ xa, nho sinh mới thu lại nụ cười trên mặt, vội vã kéo Trần Mục vào trong một gian phòng.

Vừa cởi áo vừa nói:

"Nói đi, có đầu mối gì."

"Ách. . ."

Nhìn qua nho sinh đang cởi quần áo, Trần Mục lùi dần về phía cửa, mồ hôi lạnh trên trán lấm tấm.

Hắn thề, chỉ cần đối phương dám nhào lên, hắn chắc chắn sẽ chạy!

Không chạy không phải người!

Nho sinh cởi hết chỉ để lại quần, lộ ra nửa người trên.

Trần Mục chú ý tới trên người đối phương có mấy vết sẹo, nhưng nhìn cẩn thận thì lại là những phù văn quỷ dị dùng thuốc nhuộm đặc thù vẽ lên.

"Cái ghế này tốt."

Nho sinh liếc một vòng trong phòng, khi nhìn thấy cái ghế kỳ quái kia thì hai mắt sáng lên, trực tiếp đi qua ngồi xuống.

Trần Mục nuốt nước bọt.

Một cái tay của hắn đã sờ lên cửa.

Hôm qua nhìn thì chỉ là một tiểu tử bình thường, làm sao ngày hôm nay lại biến thành như thế, chắc không phải bị bám thân chứ.

"Thất thần làm gì, tới trói ta đi!"

". . ."

Thấy Trần Mục cách mình rất xa, nho sinh ngoắc tay: "Đợi lát nữa sẽ giải thích cho ngươi, tới trói ta trước đã, buộc chặt một chút."

Trong lòng Trần Mục rất xoắn xuýt.

Cuối cùng vẫn nhắm mắt tiến lên trước, trói chặt đối phương lên ghế.

"Tay nghề không tệ lắm."

Nhìn sợi dây trên người, nho sinh hơi kinh ngạc.

Trần Mục nở nụ cười khó nhìn: "Đại nhân, ngài đây . . ."

"Trước tiên hãy nói cho ta biết manh mối của ngươi."

"Trên đời này thật sự có yêu ma quỷ thần sao?" Trần Mục hỏi lại đối phương.

Nhưng ngoài ý muốn là, nho sinh lại thoải mái thừa nhận: "Đương nhiên là có rồi, chẳng qua không có thần, chỉ có yêu quỷ ma."

"Không có thần?"

"Đúng! Không có thần, không có tiên."

"Vì sao?"

"Bởi vì người . . . Chính là thần!"

-----

Dịch: MB


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.