Nương Tử Nhà Ta Không Phải Yêu (Dịch

Chương 15: Vấn Đề Kỳ Hoa




"Bộ đầu, thế nào?"

Thấy Trần Mục ra khỏi huyện nha, Trương A Vĩ tiến lên đón.

Trần Mục thở dài: "Tình tiết vụ án càng ngày càng phức tạp, đại nhân để ta đi một chuyến đến huyện Ma Lăng, đích thân xem hiện trường, ngươi đi theo ta."

"Đại nhân giao bản án cho người?"

Mắt Trương A Vĩ sáng lên.

Ở Thanh Ngọc Huyện, có ai không biết năng lực tra án hạng nhất của Trần Mục.

Ban đầu, hắn còn lo Huyện Thái gia sẽ lại dùng nấm độc để giải quyết qua loa vụ án này, hiện tại có Trần Mục tham dự thì vụ án này chắc chắn sẽ ổn.

"Làm sao? Nhìn dáng vẻ ngươi hình như rất để ý đến vụ án Mục Hương Nhi này."

Trần Mục hơi hơi nhíu mày.

Trường A Vĩ vò đầu, ngượng ngập nói: "Dù sao… có khả năng sẽ thành vợ của ta, nên trong lòng hơi buồn bực."

"Hiểu ngươi."

Trần Mục vỗ vỗ vai đối phương: "Chỉ là tình hình cụ thể còn phải xem kết quả điều tra, can thiệp quá sâu vào trong đó, có lẽ vượt ra khỏi phạm vi năng lực của ta."

"Vậy bây giờ chúng ta xuất phát ngay?"

"Không vội, trước khi đi huyện Ma Lăng, ta muốn điều tra một số việc đã."

Ánh mắt Trần Mục nhìn về hướng Cúc Xuân Lâu, buồn bã nói: "Ngươi đi kho vũ khí lấy hai thanh phác đao và hai cây nỏ nhẹ qua đây, thuận tiện mặc áo giáp bảo vệ vào."

"Được!"

Trương A Vĩ gật đầu một cái rồi đi đến kho vũ khí.

Trong lúc chờ đợi, Trần Mục liếc nhìn tiểu thiếp bị hắn bạt tai kia vừa khóc sướt mướt vừa bị hai nha dịch kéo lên xe ngựa.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Mục thở nhẹ một hơi.

Đến nước này, hắn tin chắc hoài nghi của Huyện Thái gia đối với hắn và tiểu thiếp kia đã tan thành mây khói.

Cúc Xuân Lâu.

Nhìn thấy Trần Mục và Trường A Vĩ đến cửa, tú bà với bộ dạng thướt tha, từ nương bán lão*, giọng cười khổ nói:

"Hai vị sai gia, vẫn đang còn sớm, các cô nương còn chưa tỉnh ngủ."

"Bây giờ còn có tâm tình đi ngủ?"

Trần Mục ôm eo tú bà, khóe môi hơi nhếch lên, "Lại nói, mấy ngày nay, buổi tối không có khách, các cô nương cũng không vất vả, sớm mai phải có tinh thần đó."

Đừng nhìn người tú bà này đã quá bốn mươi, nhưng bảo dưỡng vẫn rất tốt, một nhúm eo mềm mại, sờ tới sờ lui vẫn còn cảm giác tình ý.

"Ơ, như Trần Bộ đầu nói, cho dù buổi tối không có đàn ông, các cô nương cũng vất vả như cũ."

Tú bà vặn vẹo eo, khéo léo tránh khỏi bàn tay heo mặn của Trần Mục.

"Ồ? Vất vả thế nào?"

"Ha ha! Trần Bộ đầu biết rõ còn hỏi, hay là đêm nay tặng ngài mấy lượng đậu hũ?"

"Thế thì không có ý tứ rồi, để sòng phẳng, đêm nay ta mang củ cải trắng tới, thêm chút dinh dưỡng, còn có thể chăm sóc da. Thế nào?"

"Tốt, vậy đêm nay ta để các cô nương đặc biệt chờ lấy?"

Tú bà cười ám muội, đôi mắt quyến rũ gợn sóng.

Trần Mục liếc mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Trương A Vĩ bên cạnh, liền biết tiểu tử ngây thơ này nghe không hiểu có chút xúc động.

Xem ra phải dạy tiểu tử này một chút kỹ thuật lái xe a.

"Từ Mụ mụ, ta cũng không nói nhiều nữa, ngươi gọi các cô nương đến, ta hỏi một chút về bản án ngày hôm qua."

Trần Mục nói thẳng vấn đề chính.

"Cái này…"

Dường như Tú bà có chút khó xử.

Tựa hồ Trần Mục đã sớm đoán được, thản nhiên nói:

"Mặc kệ ông chủ của các ngươi đã nói cái gì, hiện tại nếu vụ án này không phá được, sợ rằng Cúc Xuân Lâu bị ma ám mỗi ngày, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi."

Nghe đối phương nhắc nhở với giọng điệu uy hiếp, Tú bà hơi biến sắc.

Bầu không khí liếc mắt đưa tình với Trần Mục khi nãy tan biến trong nháy mắt.

Nàng quay đầu liếc nhìn một tòa trạch viện bên cạnh Cúc Xuân Lâu, ở nơi xa có một vị lão giả áo trắng đang ngồi thả câu bên bờ sông Hoài Lan.

Tú bà nghiến răng nói:

"Được, các ngươi vào đi, ta đi gọi các cô nương."

Dưới chỉ dẫn của nha hoàn, Trần Mục và Trương A Vĩ đi đến một tòa Sương các thanh nhã.

Trong phòng có mùi thơm thoang thoảng dễ chịu.

Trên vách tường treo mấy bức tranh sơn thủy, sau bức bình phong lại là một bức xuân đồ có chút diễm lệ lẳng lơ.

Nha hoàn dâng nước xong liền lặng lẽ lui ra.

Trương A Vĩ thở dài nói: "Nói thật với bộ đầu, các cô nương Cúc Xuân lâu này, chỉ một nha hoàn cũng lớn lên xinh đẹp đáng yêu, về sau nếu ta có tiền, chuộc một người về làm vợ cũng không tệ."

Trần Mục lườm qua: "Nếu ngươi thực sự chuộc một người về thì mẹ ngươi sẽ nổi giận."

"Không đến mức đó."

"Có một vị đại sư từng nói, con đường nhỏ trong rừng rậm ngươi mong muốn, thực chất mỗi sáng sớm và ban đêm đều treo đầy sương trắng."

"… nghĩa là gì?"

"Nghe không hiểu đúng không, vậy ta nói thêm câu nữa: con đường nhỏ trong rừng rậm ngươi nghĩ đến, kỳ thực đã sớm ngựa xe như nước."

"???"

Trương A Vĩ vẫn mông lung như trước.

Đứa nhỏ này không cứu nổi.

Trần Mục cũng lười giải thích, lắc lắc lá trà trong ly nước, thở dài: "Sau này có thời gian thì ngủ với mấy cô nương nhiều chút đi."

Trương A Vĩ đỏ mặt: "Về điểm này, dựa vào bổng lộc của ta, tiết kiệm suốt một năm cũng không đủ."

"Ah, các huynh đệ khác cũng không thành thật như ngươi."

"Bọn họ có tiền, ngày thường vơ vét bên trong không ít béo bở, nếu không phải mẹ ta vẫn luôn răn dạy ta an phận làm việc, ta cũng không đến nỗi quấn bách như bây giờ."

Trương A Vĩ khẽ than thở.

"Bọn họ vơ vét không ít béo bở, nhưng bọn họ đến đây cũng chỉ ngồi chơi gái."

Trần Mục chỉ chỉ bộ quần áo sai dịch trên người, nói: "Quan lớn dễ hầu hạ, tiểu quỷ khó đối phó, đầu óc dùng đúng lúc sẽ giúp ngươi trở thành vua một cõi."

Cuối cùng Trương A Vĩ nghe cũng hiểu được, trầm mặc không nói.

Một lúc lâu sau, hắn nhìn Trần Mục, ánh mắt trừng trừng: "Bộ đầu, người và ta giống nhau là đều thành thật."

"Ha ha, tiểu tử thối học được cách châm chọc cấp trên rồi?"

 "Không phải, mẹ ta kể thế."

Trương A Vĩ gãi đầu: "Bà nói ngươi là người thành thật, không dễ dàng bị thói đời làm cho lệch lạc, để ta đi theo ngươi, về sau nhất định sẽ phát đạt."

Trần Mục hứng thú: "Bà ấy có nói ta là người tốt hay không?"

Trương A Vĩ nghĩ ngợi, khẽ lắc đầu: "Cái này hình như chưa từng nhắc đến."

"Vậy thì tốt rồi."

Trên mặt Trần Mục nở ra một nụ cười hiền lành của người cha.

Sau một khoảng thời gian chừng hai chén trà, tú bà vặn vẹo eo đi đến sương các.

"Trần bộ đầu, các cô nương đã được triệu tập đứng ở dưới đại sảnh dưới lầu chờ rồi. Người xem ta từng bước kêu đến rồi, hay là ngài đích thân xuống hỏi các nàng?"

"A Vĩ, kế tiếp ngươi nên làm việc đi."

Trần Mục lấy một xấp giấy, sau đó ghi mấy vấn đề lên trên tờ giấy thứ nhất rồi đưa cho hắn: "Đi ghi chép."

"Ghi chép?"

"Đúng, tìm một căn phòng, kêu từng người vào hỏi, chỉ hỏi những vấn đề ta viết cho ngươi, nhớ kỹ không sót một chữ trong những câu trả lời của các nàng."

"Được, ta đi làm cái này."

Ngày thường đi theo bên người Trần Mục, Trương A Vĩ cũng học được không ít chuyện linh tinh.

Cầm lấy xấp giấy liền đi ra khỏi sương các.

Trần Mục mỉm cười nhìn tú bà ở ngoài cửa: "Từ mụ mụ, ngươi cũng đi phối hợp ghi chép đi. Đúng rồi, làm phiền kêu Tiết cô nương lên đây, ta có một số vấn đề muốn hỏi nàng một chút."

Sắc mặt Tú bà đột nhiên thay đổi.

Nàng cười có chút khó coi: "Trần Bộ đầu, mấy ngày nay Thải Thanh đang đến kỳ, cũng không thuận tiện lắm. Hay là, ta cho Linh Nhi đến?"

Thân là một trong những chiêu bài của Cúc Xuân Lâu, giá trị của Tiết Thải Thanh rất lớn.

Thường ngày, lịch hẹn của nàng đều là một số quý nhân quan to, tiêu tốn không ít bạc trắng, sao có thể tùy tiện hầu hạ một tên Bộ đầu.

"Chuyện công."

Trần Mục khẽ gõ tay lên bàn.

Sắc mặt Từ mụ mụ thâm độc, cuối cùng cười gật gật đầu: "Được, ta gọi nàng lên."

Không lâu sau, Tiết Thải Thanh đi lên.

Nàng mặc váy dài màu trắng không nhiễm bụi trần, đường cong quyến rũ, dưới váy đôi chân mang giày thêu như hoa sen ào ào đan vào nhau.

Vẫn mang lụa trắng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp động lòng người.

"Thải Thanh gặp qua Trần Bộ đầu."

Cô gái nhẹ nhàng thi lễ, nhất tĩnh nhất động đều như tiên nữ trong tranh.

Trần Mục ra hiệu bảo nàng ngồi trước mặt, lấy ra cuốn vở và bút than mang theo bên người.

"Thải Thanh cô nương, mới sáng sớm đã chạy đến quấy rầy các người, thật xấu hổ. Ta muốn hỏi một số vấn đề, hy vọng ngươi không để ý."

"Trần Bộ đầu cứ hỏi, Thải Thanh nhất định biết gì đáp nấy."

Giọng nói nữ nhân này như dòng suối trong suốt, vô cùng dễ nghe.

Trần Mục gật gật đầu, cũng không vội vàng đặt câu hỏi, mà nhìn về bức xuân đồ lả lướt trên bình phong bên cạnh, suy nghĩ thất thần.

Tựa hồ bị bức tranh đẹp đẽ này hấp dẫn.

Mà Tiết Thải Thanh vẫn nhã nhặn lịch sự như bông sen đơn thuần, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, tâm tình không hề dao động.

Thời gian một phút trôi qua.

Qua hồi lâu, Trần Mục mới hỏi nàng vấn đề đầu tiên:

"Ngươi ngủ với mấy người đàn ông rồi?"

-----

Dịch: MB


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.