Nội đường huyện nha.
Từ sau khi tiểu thiếp được sủng ái nhất của Huyện thái gia vì vượt quá giới hạn mà bị đuổi tới biệt viện, sân nhỏ tòa nhà này đã vắng lạnh hơn rất nhiều.
Cao Nguyên Thuần bây giờ hơn 56 tuổi, vợ cả của hắn vì khó sinh đã qua đời.
Thật vất vả mới bảo vệ được nhi tử, cuối cùng vào năm sáu tuổi khi ra ngoài du ngoạn lại bị rơi vào trong nước, không cứu sống được.
Hơn nữa, cha mẹ hắn lần lượt qua đời, những thân thích khác lại ở rất xa, không có chuyện gì thì không qua lại với nhau, Cao Nguyên Thuần có thể coi như một ‘người cô đơn’ chân chính.
Trần Mục đi tới nội đường thì nhìn thấy vị lão nhân hai bên tóc mai hoa râm này đang tưới hoa.
Nhìn như rất nhàn nhã, nhưng sức khỏe lại kém hơn hẳn so với hôm qua, hai lông mày cau chặt lại thành hình chữ ‘Xuyên’, khiến cho nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm.
“Tối hôm qua có ngủ ngon giấc không?”
Cao Nguyên Thuần ném bình tưới sang một bên, nhận lấy khăn mặt Trần Mục đưa tới, nhẹ giọng hỏi.
Trần Mục biết rõ ý tứ thật sự của đối phương, cười khan nói: “Không hổ là thuốc của Đoàn thần y, thật sự lợi hại.”
“Người trẻ tuổi tốt hơn là nên tiết chế một chút.”
Nghe thấy Trần Mục trả lời, Cao Nguyên Thuần nở nụ cười.
Hắn cầm lấy một tập hồ sơ trên bàn đưa cho Trần Mục, thản nhiên nói: “Muốn tới huyện nha Ma Lăng bên kia thì xem cái này trước.”
Trần Mục cung kính nhận lấy, lật ra nhìn kỹ.
Là tình tiết vụ án về vụ cháy của nhà Mục Hương Nhi ngày hôm qua:
Khoảng buổi trưa ngày hôm qua, có người phát hiện nhà Mục Hương Nhi bốc cháy, lúc ấy thế lửa đã lan ra nửa nhà, người phát hiện vội vàng gọi những hàng xóm khác tới hỗ trợ dập lửa.
Đáng tiếc, thế lửa quá lớn, lúc dập được thì phòng ốc cũng đã bị đốt sạch.
Trong quá trình điều tra nha dịch, phát hiện ba thi thể bị thiêu cháy, được xác nhận là cha mẹ và ca ca của Mục Hương Nhi.
Sau khi nha dịch cẩn thận điều tra, phát hiện có chút cặn tro ở hiện trường. Phán đoán sơ bộ, vụ hỏa hoạn là do than đá trên núi tự bốc cháy, dẫn đến tia lửa rơi xuống đống cỏ khô bên nhà Mục Hương Nhi ở dưới núi, từ đó dẫn đến cháy lớn… thuộc về hỏa hoạn ngoài ý muốn!
“Chuyện này, mẹ nó, nói bậy nhạt thật đấy.”
Nhìn hồ sơ được một nửa, Trần Mục lập tức cau mày lại.
Hắn nhìn qua loa đoạn trần thuật phía sau một lần, sau đó đóng hồ sơ lại.
“Thế nào?”
Mức độ coi trọng của Cao Nguyên Thuần đối với Trần Mục đã vượt xa sư gia bên người, rất nhiều bản án đều thương lượng với đối phương.
Trần Mục lọc thông tin trong đầu một lần, sau đó mới nhẹ giọng nói:
“Nếu như Mục Hương Nhi không chết, có lẽ có thể dùng hỏa hoạn ngoài ý muốn để phán định sơ bộ vụ án này. Nhưng bây giờ toàn bộ người trong nhà đã tử vong, thời gian chết trước mắt chỉ cách một ngày, chuyện này khó tránh khỏi có chút kỳ quái...”
Cao Nguyên Thuần chậm rãi gật đầu: “Đúng là như vậy, vậy ngươi xem có xảy ra vấn đề gì không.”
“Đầu tiên, dựa vào những gì được miêu tả trong hồ sơ, lúc có người phát hiện ra nhà Mục Hương Nhi bị cháy thì thế lửa đã lan ra nửa nhà, có thể thấy nhà Mục Hương Nhi ở một nơi cực kỳ vắng vẻ, nếu không lúc lửa bắt đầu cháy thì hàng xóm đã sớm phát hiện ra rồi.”
“Nhưng ta nhớ vào đầu năm trước, triều đình đã ban hành trợ cấp cho nhà nghèo, trợ giúp bách tính nghèo khó xây dựng nhà ở, cũng sắp xếp tất cả những nhà ở nơi vắng vẻ vào cùng một chỗ, duy chỉ có nhà Mục Hương Nhi là chưa chuyển đi, có chút kỳ lạ...”
Trần Mục nói đến đây thì cố ý nói chậm lại.
Cao Nguyên Thuần cười nhạt nói: “Triệu đại nhân bên huyện nha Ma Lăng mặc dù có chút tham, nhưng cũng là người thông minh, khoản tiền loại này hắn không dám đụng vào, ngươi quay lại tình tiết vụ án đi.”
Được rồi, vốn dĩ muốn mượn kế này khen ngợi ngài là thanh quan một hồi, kết quả lại không vỗ được mông ngựa.
Trần Mục gật đầu một cái, tiếp tục nói:
“Bên trong hồ sơ nói là sau khi hàng xóm chạy đến dập lửa xong, thì phòng ở đã bị đốt sạch, bao gồm cả đồ dùng, vật phẩm các loại bên trong nhà.
Có thể đoán rằng khoảng cách giữa nhà Mục Hương Nhi và hàng xóm gần đó nhất quá xa, trên đường làm trễ nải không ít thời gian, hoặc là chung quanh thiếu nguồn nước, hoặc kết cấu phòng ốc dễ cháy, hoặc là... trong phòng có nhiều đồ vật dễ cháy.
Đương nhiên, cái này cần trực tiếp điều tra xong mới có thể xác định được, dù sao trong hồ sơ cũng không nói rõ chi tiết.”
Trần Mục không dám nói thẳng.
Cao Nguyên Thuần cười nhạo: “Có đôi khi hồ đồ phá án, hồ đồ làm việc, mới có thể làm đẹp vị trí quan này hơn. Ngươi xem phần hồ sơ này, thật ra đã có thể giao nộp được rồi, không cần quá mức cặn kẽ.”
Đối với lời giải thích thẳng thắn này của Huyện thái gia, Trần Mục có chút cảm khái.
Dù sao mấy lời này cũng không phải thứ có thể nói bên ngoài.
Trong thời đại kỹ thuật điều tra còn lạc hậu này, phía dưới hồ đồ phá án, người trên hồ đồ dán kết án, dân chúng hồ đồ nhìn, thế là đủ rồi.
Ví dụ như sự kiện ‘nấm độc’ một tháng trước ở Cúc Xuân Lâu.
“Còn nữa không?”
“Có!”
Trần Mục dừng một chút, giọng điệu nặng hơn, nói: “Điểm quan trọng nhất bị bỏ qua trong hồ sơ chính là, vì sao cha mẹ và ca ca của Mục Hương Nhi sau khi phát sinh hỏa hoạn lại không chạy ra khỏi phòng!
Là do ngủ như chết? Hay là trúng độc? Cũng có lẽ là tất cả cửa sổ, cửa phòng đã bị bịt kín?
Mặt khác, cái kết luận than đá tự cháy này, có hơi quá gượng ép...”
Trần Mục vốn định dùng căn cứ khoa học giải thích một chút về hiện tượng than đá tự đối, nhưng lại nghĩ đối phương có nghe cũng không hiểu, đành phải thôi.
Haiz, nhận qua chín năm giáo dục bắt buộc làm học sinh ba tốt, rất khó tìm người tri âm.
Cao Nguyên Thuần thản nhiên nói: “Nói cách khác, chuyện một nhà này chết và cái chết của Mục Hương Nhi có liên quan trực tiếp với nhau.”
“Chi ít trước mắt là vậy.” Trần Mục gật đầu một cái.
Cao Nguyên Thuần nhìn về phía hồ sơ trên bàn, trầm mặc không nói, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ quái.
Thật lâu sau, hắn đi đến trước bàn sách, trải ra một tờ giấy, nâng bút viết mấy dòng chữ, sau đó gấp lại đưa cho Trần Mục:
“Giao cho Triệu đại nhân bên huyện nha Ma Lăng, hắn sẽ phối hợp với ngươi.”
Trần Mục ngây ngẩn cả người: “Đại nhân, đây là...”
Cao Nguyên Thuần không muốn nói thêm cái gì, khua tay nói: “Có thể tra bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, nếu như gặp phải ba người hôm qua, nói rõ sự thật là được.”
“Vâng.” Trần Mục lĩnh mệnh.
Thấy Trần Mục đứng bất động tại chỗ, Cao Nguyên Thuần nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi trước tiên đi thăm dò đã, nếu như thực sự bế tắc, lúc đó hẵng quay lại hỏi ta.”
Không thể trực tiếp nói cho ta biết được sao?
Giả vờ thần bí gì chứ.
Trần Mục phỉ báng trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra cái gì, sau khi cẩn thận cất kỹ giấy đi thì cung kính lui ra ngoài.
Lúc đi đến ngoài viện, hắn phát hiện có một bóng người thanh lệ đang đứng dựa bên cửa.
Là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Tướng mạo nàng ngọt ngào động lòng người, đường cong trẻ người lả lướt, dáng người đẹp đẽ khó tả, chỉ là sắc mặt tiều tụy, trên mặt có dính vệt nước mắt.
Là vị tiểu thiếp kia của Huyện thái gia.
Nàng dường như là đến tìm Huyện thái gia, sau khi thấy Trần Mục thì hơi sửng sốt, miệng há to như muốn nói gì, nhưng sắc mặt lại ảm đạm, ánh mắt chất chứa cảm xúc phức tạp.
Trần Mục không nói gì, đi qua.
Sau khi đi được vài bước, hắn lại bỗng quay người lại, giơ tay tát một cái lên gương mặt trơn bóng mềm mại của người phụ nữ kia.
Sau đó nghênh ngang rời đi.
Người phụ nữ đưa tay xoa xoa khuôn mặt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Mà bên trong nội viện, Cao Nguyên Thuần thấy một màn như vậy liền ‘a’ một tiếng, cười nói: “Tiểu tử thối này thù thật dai, còn giở chiêu trò trước mặt ta.”
Hắn suy nghĩ một lát, lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo.
Phía trên có ghi lại những người đàn ông mà tiểu thiếp đã tiếp xúc trong vòng ba tháng qua, cả thời gian và địa điểm gặp mặt.
Trong đó, Trần Mục có tiếp xúc bảy lần với tiểu thiếp, số lần ở một mình với nhau là hai lần... phía dưới còn có một dòng chữ được đánh dấu đặc biệt: Nữ tử này cầu ái không thành, nghi ngờ có lòng dạ oán hận với Trần Mục?
“Được rồi, không thăm dò.”
Cao Nguyên Thuần thở dài một hơi, đứng dậy đi ra hỏi tiểu viện, vẫy tay gọi hai tên nha dịch: “Tìm cỗ xe ngựa, đưa tiện nhân này về nông thôn đi!”
-----
Dịch: MB