23 tháng chạp là ngày tiễn ông táo, kể từ ngày hôm quá quan viên Đại Hạ bắt đầu nghỉ đông, bởi vì Lý lão hầu gia liên tục thúc giục, hơn nữa đương kim thánh thượng thông cảm, mười ngày nữa Lý Dụ sẽ khởi hành về lại Kinh thành rồi.
"Tử Yên, muội nghĩ lại xem chúng ta còn quên thu dọn cái gì nữa không?" Tô Nhược Tuyết đứng trước màn cửa xanh biếc đính trân châu trên xe ngựa nhìn người hầu liên tục khiên các rương đồ vật từ khố phòng ra xe ngựa phía sau, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa lo lắng, e sợ mình bỏ sót thứ gì đó.
Tử Yên cầm danh sách trong tay đối chiếu từng thứ một, được trở về kinh thành lòng nàng cũng rất kích động, "Phu nhân, muội đã kiểm tra hết rồi, không sót thứ gì cả.
"Ta đã nói có Tử Yên ở đây thì nàng không cần lo rồi mà, nàng cứ không chịu nghe." Vừa dứt lời, bóng dáng Lý Dụ từ cửa sân đi đến, đợi khi hắn đến gần thì khoác áo choàng trắng thêu hoa hàn mai lên người Tô Nhược Tuyết.
Vừ rồi Lý Dụ từ thư phòng đi ra, hắn không tìm được người trong Trữ Ngọc Uyển, không cần suy nghĩ nhiều hắn cũng biết chắc Tô Nhược Tuyết chắc chắn đang xem đám người hầu khuân vác đồ, trong khoảng thời gian này, sau khi biết được bọn họ sẽ trở lại Kinh thành, tâm trạng nàng vẫn luôn vui sướng, nhớ đến tuy thời gian qua nàng chưa từng mở miệng nhắc cái gì trước mặt hắn, song hắn biết nàng rất nhớ những người thân đang sống ở Kinh thành kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Dụ có chua mà cũng có ngọt, nương tử nhà hắn từ trước đến nay luôn quan tâm chăm sóc mọi người, ngược lại là hắn quá mức ích kỷ.
"Chàng xong việc rồi à?" Tô Nhược Tuyết ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn hắn, để tùy ý hắn lôi kéo buộc lại dây cổ áo cho mình.
Lý Dụ cẩn thận buộc lại dây cổ áo và dây thắt lưng cho nàng, qua thời gian dài nỗ lực, cuối cùng hắn đã có thể nhanh chóng thắt được nơ bướm xinh đẹp, hắn ngắm ngía lại cực kỳ thỏa mãn, sau đó kéo bàn tay Tô Nhược Tuyết đặt vào tay mình, dẫn nàng đi ra ngoài.
"Ta muốn xem thêm tý nữa..." Lòng Tô Nhược Tuyết vẫn còn vướng bận mớ rương hòm sau lưng, cái này không chỉ là hành lý trên đường đi của bọn họ, mà còn có lễ vật cho mọi người, tuy không phải các đồ vật quý giá gì, nhưng dù sao bọn họ rời nhà đã lâu, đây là tâm ý của bọn họ.
Lý Dụ không chút mềm lòng để nàng phản đối, cảm giác được Tô Nhược Tuyết liên tục ngoái đầu nhìn về phía sau, hắn bỗng buông tay nàng ra, rồi nửa ôm nửa kéo nàng đi về phía trước.
Lúc này gương mặt trắng như tuyết của Tô Nhược Tuyết nhiễm một rặng mây đỏ, đôi mắt ướt sũng mờ mịt sương mù, khiến người ta thấy mà thương, "Chúng ta đang ở bên ngoài..." Tô Nhược Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở, nói rồi, nàng đưa tay định kéo bàn tay vòng bên eo mình ra.
Lý Dụ chau mày nhìn thoáng qua dung nhan như ngọc làm người ta yêu thương trong lòng, lúc này hắn mới lên tiếng, không tự chủ mang theo mấy phần quyến rũ, "Trời lạnh đường trơn trợt, Tuyết Nhi đang có mang, nên có người dìu đi mới phải.
"Chàng..." Tô Nhược Tuyết "hung hăng" trừng mắt liếc hắn một cái, da mặt mình hoàn toàn không dày như người trước mắt, nàng chỉ có thể tiếp tục để hắn ôm eo, đi thẳng một đường, "rêu rao khắp nơi".
Từ trước đến nay Nhị gia và Nhị phu nhân vốn rất ân ái, bọn người hầu trong phủ đã nhìn ra từ lâu nhưng chẳng có ý kiến gì, nhìn thấy hai người từ xa, bọn họ đã chủ động tránh ra, trong lòng bọn họ chỉ sợ một ngày nào đó Nhị gia không quấn quýt Nhị phu nhân nữa, chuyện đó mới làm cho người ta thấy kỳ lạ đấy.
Giờ thìn ba khắc, khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, đoàn người bọn họ bắt đầu xuất phát lên đường.
Xe ngựa lộc cộc, Lý Dụ nắm chặt tay Tô Nhược, ừm mềm mại nõn nà, không lạnh. Thả lỏng một hơi, lúc này Lý Dụ mới có tâm trạng nghĩ đến việc khác. Cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay quả thật hết sức tốt đẹp, Lý Dụ nắm thật chặt, lại không kiềm lòng được mà nhéo nhéo, cuối cùng nhận được cái liếc mắt của mỹ nhân hắn mới hoàn toàn nới lỏng.
Khi không có mặt người ngoài, Tô Nhược Tuyết cũng rất yêu thích hắn thân thiết, nàng biết mấy ngày nay hắn vẫn luôn lo lắng cái gì, hiện tại nàng mang thai lớn tháng, đừng nói là đại viện nhà cao cửa rộng, dù là tiểu nương tử nhà bình thường thôi đã cẩn thận cực kỳ khủng khiếp, càng đừng nói tới việc đi lại hay ngựa xe mệt nhọc. Song không ai hiểu sức khỏe của nàng bằng nàng cả, huống chi, nàng tuyệt đối sẽ không để cho đứa nhỏ trong bụng trải qua bất kỳ mạo hiểm nào.
Quan trọng nhất chính là, với hắn mà nói, Tô Nhược Tuyết vô cùng chắc chắn, nàng và cực cưng nhất định sẽ không gặp chút sơ xuất nào, hắn rất yêu mẫu tử nàng.
Tựa đầu vào bả vai rộng lớn của hắn, Tô Nhược Tuyết dịu dàng trấn an, "Đừng lo, ta và cục cưng đều khỏe mạnh."
Lý Dụ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ khẽ mấp máy của nàng một cái, sau đó đưa tay sờ lên bụng nàng, giờ khắc này cảm nhận rõ ràng phần bụng dưới nhô lên, ánh sáng trong mắt hắn như chứa đựng các vì sao lấp lánh, hết sức nhu hòa.
Chuyến đi về lần này, từ một tháng trước hắn đã tìm thợ thủ công đẩy nhanh tiến độ, thời tiết hiện giờ không giống lúc đến, trời rất lạnh, kênh đào bắt nguồn từ núi Thái Bạch phía bắc đã tiến vào thời kỳ đóng băng, cho nên lần này hồi kinh, bọn họ chỉ có thể đi đường bộ, xe ngựa chống rung lắc là chuyện hết sức quan trọng.
Lý Dụ tự tay mình xếp đặt thiết kế, hắn đọc qua rất nhiều thư tịch liên quan, thận chí còn tham gia chế tạo, trước mắt, chiếc xe ngựa này là do hắn và đám thợ thủ công trải qua 3 lần cải tiến, cuối cùng mới hoàn thành. Vì để giảm bớt sơ xuất xảy ra với Tô Nhược Tuyết trong quá trình hồi kinh, từ trước đến nay Lý Dụ đều không keo kiệt, mặc dù vẻ bề ngoài chiếc xe ngựa này không có gì kỳ lạ nhưng khả năng chịu nặng lại gấp đôi xe ngựa bình thường, Lý Dụ và đám thợ thủ công đã từng thử nghiệm qua, nếu để cho bốn con ngựa cùng kéo phía trước thì độ rung lắc mới bằng các xe ngựa khác thôi.
Có điều hắn vẫn còn lo lắng, " Có không thoải mái chỗ nào không..." Song dù thế nào hắn cũng không thể ngờ tới, lời hắn còn chưa nói hết đã bị bàn tay non mềm chặn lại.
Tô Nhược Tuyết hơi ngẩng đầu lên, khi đối mặt, sắc mặt nàng thêm vài phần nghiêm túc và chăm chú, "Ta hứa với chàng, chỉ cần ta có chút xíu không khỏe nào, ta sẽ nói với chàng trước tiên, vì thế nếu ta không mở miệng thì chàng cũng hãy hứa với ta, đừng quá lo lắng có được không?
Nương tử nhà mình hiểu chuyện như vậy, Lý Dụ còn có thể nói gì nữa? Hắn đành cúi đầu xuống hôn thật sâu lên đôi môi đỏ tươi, Lý Dụ bắt đầu thử làm cho mình thả lỏng, Ngô ma ma nói với hắn, quan tâm và để ý quá nhiều đôi khi sẽ để lại gánh nặng trong lòng nữ nhân có thai, khoảng thời gian này bản thân hắn quả thật không theo lẽ thường, ít ra sau này tuyệt đối không thể để nàng nhìn ra.
Trong xe ngựa dịu dàng thắm thiết, hai người cũng không nhiều lời nữa, không hẹn mà cùng hưởng thụ phần yên tĩnh tốt đẹp này. Song tiệc vui chóng tàn, chưa đầy một lát đã có chuyện xảy ra làm rối loạn tất cả.
Lý Dụ ôm lấy Tô Nhược Tuyết nhanh chống ngồi vững vàng, sau đó hắn mới lên tiếng, giọng nói lúc này đã lạnh như băng, "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Người đánh xe ngựa kéo chặt dây cương vội vàng nói lời xin lỗi, "Là nô tài sai, mong gia trách phạt."
Còn chưa ra khỏi thành mà phu xe đã gây ra sai lầm chừng này, đương nhiên Lý Dụ phải phạt, chẳng qua là ngoại trừ muốn phạt người hầy không được việc thì hắn càng tức giận nguyên nhân khiến xảy ra chuyện hơn, hắn sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng khả năng phu xe nhà mình kém đến mức đó.
"Triệu Vô Minh, đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Triệu Vô Minh đã nhanh như tia chớp tiến lên bảo vệ bên ngoài xe ngựa của Lý Dụ và Tô Nhược Tuyết, nghe được câu hỏi của Lý Dụ, y lập tức lên tiếng trả lời, "Khởi bẩm Nhị gia, là xe ngựa của Triệu gia ạ."
Người giàu có sử dụng xe ngựa đều có ký hiệu riêng của từng nhà, chỉ cần hơi để tâm một tý là có thể đoán ra được, huống chi, chiếc xe ngựa trước mắt này, gần đây nhìn thấy rất quen mắt.
Nghe vậy, vẻ chán ghét trên mặt Lý Dụ càng thêm rõ ràng, xem ra, trong khoảng thời gian này quả thật hắn lương thiện quá rồi, chó mèo gì cũng có thể chạy đến trước mặt hắn làm loạn.
"Lý đại nhân, phu nhân và Tam tiểu thư nhà ta biết Lý đại nhân phải hồi hương thăm nhà, nên đặc biệt chuẩn bị một phần lễ vật biếu đại trưởng công chúa..."
Lý Dụ đã sớm không có kiên nhẫn thì làm gì quản được người phía ngoài đang sủa bậy gì đó, "Triệu Vô Minh, nếu đã không có mắt như vậy thì ngươi tự mình thi hành 50 gậy đi."
Lời của hắn khiến cho người bên ngoài sững sờ, chưa kịp hoàn hồn thì đoàn xe ngựa trước mắt đã bắt đầu lăn bánh. Từ lúc gã đi theo tiểu thư nhà mình, đây là lần đầu tiên bị người ta làm mất hết mặt mũi như thế, tiểu quản sự vội vàng chạy về phục mệnh, trong lòng tức giận không chịu nổi nhưng vì ngại nguyên nhân nào đó, gã đành phải dằn xuống, thành thành thật thật bẩm báo, "Bẩm báo tiểu thư..."
"Được rồi, không có chuyện của ngươi nữa, ngươi lui xuống đi." Từ chuyện trà lâu lần trước, nàng cảm thấy cực kỳ nhục nhã, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại buông tay không được, Lý Dụ vô tình, nàng lại càng hận Tô thị chưa từng gặp mặt đã chiếm mất vị trí bên cạnh hắn kia.
Chẳng phải nữ nhân kia chỉ có nhan sắc hơn người một tý thôi sao, thế mà được hắn chiều chuộng đến mức đó! Dù là như vậy, cũng không thể nào che lấp hết dấu ấn xuất thân ti tiện trên người nàng ta, tuy rằng nàng chưa từng gặp mặt Tô thị, nhưng trong khoảng thời gian này nàng có nghe mấy sự tích của nàng ta tại Tri Châu này, nữ nhân tốt không học giúp chồng dạy con, hầu hạ cha mẹ chồng mà cứ thích xuất đầu lộ diện, múa thương múa đao làm chuyện hèn hạ, sa đọa hết sức, Triệu Thanh Thanh càng nghĩ càng thấy khó chịu, vì thế hôm qua nghe Tiền Uyển nhắc tới chuyện Lý Dụ khởi hành hồi kinh, Tiền Uyển vừa nói xong, nàng đã bắt đầu chuẩn bị phần quà tặng này.
Thật ra, nàng chỉ muốn gặp hắn một lần mà thôi.
Ngày đó dù chỉ mới nhìn thoáng qua, vị công tử nhẹ nhàng xinh đẹp như cánh bướm rực rỡ khẽ khàng vỗ cánh kia đã làm tân hồn nàng điên đảo. Từ trước đến nay nàng chưa từng muốn có một người đến thế, thậm chí có thể hoàn toàn bất chấp vai vế, bất kể hậu quả.
"Thanh Thanh, muội vẫn ổn chứ?" Tiền Uyển dám can đảm lén lút giật dây Triệu Thanh Thanh, một mặt là do ghen ghét Triệu Thanh Thanh tốt số, trong lòng muốn nhìn thấy một đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ phải chịu nhục. Một mặt khác chính là ghen tị với Tô Nhược Tuyết may mắn, nàng ta đã từng gặp Tô Nhược Tuyết, quả thật là một tiểu mỹ nhân khó gặp, bản thân nàng ta tự nhận định nhan sắc mình đã rất cao, tuy nhiên cũng không thể không thừa nhận nhan sắc cực phẩm của Tô Nhược Tuyết, một nữ nhân xuất thân thương hộ ti tiện mà có thể gả vào Vĩnh Định Hầu phủ, còn rất được trượng phu yêu thương, người này cũng là một nữ nhân tốt số, ông trời thật sự quá bất công, nàng ta cẩn thận tính toán mới có được cuộc sống như ngày hôm nay, có điều hết lần này đến lần khác có người xuất thân không bằng nàng ta nhưng trời định sẵn tốt số hơn nàng ta, Tiền Uyển bèn không khống chế được đi phá tan cái gọi là "Hạnh phúc" vốn không nên tồn tại kia, đừng trách nàng ta độc ác, các nàng quá chướng mắt, nàng ta muốn bỏ qua cũng không được.
Triệu Thanh Thanh hít sâu một hơi, vì lần gặp mặt vào hôm nay, nàng đã sai nha hoàn tỉ mỉ trang điểm ăn mặc cho mình, tuy dung mạo nàng chưa đến mức thượng đẳng, nhưng mà toàn thân tuyết trắng cũng rất óng ánh, hôm nay lại đặc biệt mặc một bộ váy áo màu đỏ hồng thêu hoa cẩm chướng tôn dáng, nên dung nhan rực rỡ hơn mấy phần, giờ khắc này nhìn lại, ai cũng nhìn ra vẻ mặt nàng không cam lòng và xấu hổ.
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn thẳng vào chiếc xe ngựa đang từ từ lướt qua, đúng lúc ông trời thương xót nàng liên tục bị nhục nhã mấy lần, bỗng nhiên, rèm cửa sổ xe đỏ sẫm bên kia đẩy ra một góc, kế đó lộ ra khuôn mặt một nữ tử.
Chỉ liếc một cái, Triệu Thanh Thanh vốn kinh thường bỗng nhiên cực kỳ dao động.
Gương mặt kia quá mức xinh đẹp, nàng kiêng kỵ nhất chính là đôi tròng mắt kia, rõ ràng làm như vô tình rơi vào trên người mình, song Triệu Thanh Thanh lại không thể động đậy. Nháy mắt ngắn ngủi, đến khi chiếc xe ngựa kia hoàn toàn biết mất trong tầm mắt nàng, lòng Triệu Thanh Thanh vẫn run sợ như cũ.
Vừa rồi, hình như nữ nhân kia muốn giết nàng thì phải....