Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 102




Sau thời gian một chén trà, Tô Nhược Tuyết mang vẻ mặt đầy vui mừng vội vàng đi về phía tiền viện, người còn chưa đi đến phòng khách thì đã nhìn thấy một hình ảnh hết sức quen thuộc, từ xa Tô Nhược Tuyết đã gọi to "Phụ thân."

Từ sau khi Tô phụ ngồi xuống, trong lòng ông cũng gấp gáp vô cùng, nếu không phải ngại đây là quý phủ của nữ tế, người làm nhạc phụ như ông không thể mất mặt thì ông vốn dĩ sẽ không ngồi yên rồi, lúc này nhìn thấy Tô Nhược Tuyết đi nhanh đến, Tô Phụ không cần nghĩ ngợi mà nhanh chóng bước ra nghênh đón, ngoài miệng còn vội vàng nói: "Con đi chậm thôi, đi chậm thôi."

Thời điểm này Tô Nhược Tuyết làm gì quan tâm được nhiều đến vậy, nàng bước nhanh qua ôm lấy Tô phụ, vừa mở miệng đã khóc nức nở, hơn nữa tuy đã sống hai đời, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đi xa phụ thân đến thế, bình thường nàng không dám nghỉ tới, không dám nhớ mong, bây giờ thật sự nhìn thấy người, nhung nhớ cố gắng hết sức áp chế giống như dòng nước lũ phá tan đê điều, đã phá là không thể cứu vãn.

Thấy nữ nhi bình thường trầm tĩnh nhất khóc thương tâm như vậy, Tô phụ kiềm lòng không được, hốc mắt cũng đỏ lên, song Tô phụ đã sống hơn nửa đời người, chuyện như vầy ông vẫn chịu đựng được, tuy rằng ánh mắt người hầu trong phủ đều nhìn xuống, một ánh mắt nhìn lén cũng không có, tuy nhiên dù sao Tô phụ cũng là người biết suy nghĩ, hiện tại trong phủ, Tô Nhược Tuyết chính là nữ chủ nhân duy nhất, người làm phụ thân như ông, không thể để người ta nhìn vào chuyện này mà xem nhẹ nữ nhi.

Hít sâu một hơi, Tô Phụ cười lớn tiếng rồi đưa tay lau nước mắt cho Tô Nhược Tuyết, "Sắp làm mẫu thân người ta rồi mà còn khóc nhè, chờ ngoại tôn bảo bối của ta chào đời sẽ chê cười con cho mà xem."

Tô Nhược Tuyết bị Tô Phụ chọc cười ra tiếng, nàng làm nũng không thuận theo, "Phụ thân..."

Chẳng qua là, cũng nhờ Tô phụ nói như vậy, Tô Nhược Tuyết mới nhanh chóng dùng hai tay nâng bụng mình lên, "Phụ thân, đây là cục cưng của con..."

Tô phụ gật đầu đáp lại lời nàng, "Còn biết trong bụng mình có cục cưng nhỉ, con không biết vừa rồi con đi nhanh như thế, suýt chút nữa đã dọa phụ thân chết khiếp.

Tô Nhược Tuyết chu môi nhưng lại không dám nói tiếp, nàng chỉ dám nhỏ giọng lầu bầu, "Còn không phải do con vội vã muốn gặp người ngay à..."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào phòng khách, lần này bọn họ đến Tri Châu nhậm chức cũng không mang theo quá nhiều người, người hầu hạ lo việc trong phủ đều do Lý Hải  chuẩn bị từ trước, đến đây đã hơn một tháng mà Tô Nhược Tuyết vẫn không cần để tâm tới, người hầu mới do Lý Hải dụng tâm dạy bảo nên cũng rất có khuôn phép, lúc này đây, Tô phụ và Tô Nhược Tuyết lâu ngày gặp lại nhau, cảm xúc có chút không khống chế được, những người này hoàn toàn không để lộ thái độ gì, lúc này tâm trạng Tô phụ và Tô Nhược Tuyết đã bình tĩnh trở lại, đám người hầu bắt đầu châm trà, nên hầu hạ thì hầu hạ, nên nghiêm chỉnh thì nghiêm chỉnh, rất biết tiến biết lùi.

Tô phụ không để lại dấu vết dò xét hết thảy, tuy đám người hầu rất cung kính đối với Tô Nhược Tuyết nhưng cũng không thiếu phần thân thiết, điểm này nằm trong dự liệu của Tô phụ, trong ba nữ nhi ông thì tính tình nhị nữ nhi lạnh lùng nhất, không dễ thân thiết, song khi ở chung lâu ngày thì sẽ phát hiện, nữ nhi này rất đơn thuần lương thiện, chỉ cần ngươi đối tốt với nàng, nàng sẽ đối lại tốt gấp mười gấp trăm.

Tô phụ rất vui vì điều đó nhưng cũng chính vì vậy mà lo lắng.

Cũng may, bây giờ xem ra, nữ nhi sống ở chỗ này rất tốt.

Đương nhiên Tô phụ sẽ không bỏ qua thái độ cởi mở hiện nay của Tô Nhược Tuyết, điều này nói lên chuyện gì? Suy nghĩ thông, lồng ngực Tô phụ không khỏi có chút khó chịu, có nhiều thứ, người phụ thân như ông làm không tốt, nhưng một nữ tế như Lý Dụ lại làm được.

Đúng thế, trên đời này có người trời sinh đã hướng ngoại, có người giỏi thể hiện bản thân mình trước mặt người khác, chẳng có gi lạ cả, tuy nhiên cũng có người trời sinh hướng nội, bọn họ luôn cẩn thận che giấu bản thân, người có thể làm cho bọn họ từ từ cởi mở hơn, không thể nghi ngờ, người đó hẳn là người mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn thật lớn.

Nói cách khác, nữ tế Lý Dụ có thể làm cho nữ nhi mở lòng mình ra, thậm chí không còn kiêng kỵ gì nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô phụ không biết trong lòng mình có mùi vị gì nữa, hơi ê ẩm, song từ tận đáy lòng, ông lại mừng thay cho nữ nhi.

"Phụ thân, lần này người tới đây tại sao không sớm báo cho con biết một tiếng? Chuyện gì con cũng không biết, cũng không thể đi đón người..." Đối với việc Tô phụ vào đến cửa mà bản thân mình vẫn còn ngủ, Tô Nhược Tuyết cảm thấy khó chịu, như vậy thật sự là quá bất hiếu rồi.

Tô phụ xua tay tùy tiện giải thích, "Đâu có, con cũng biết là hàng năm phụ thân phải đi khắp nơi thăm cửa hàng mà, lần này đến thành An Dương, dù thế nào ta cũng phải đến thăm nữ nhi bảo bối và ngoại tôn bảo bối của ta chứ."

Tô Nhược Tuyết nhẫn nhịn đến nghẹn, "Vậy mà phụ thân cũng không thèm phái người báo trước một tiếng để con đi đón..."

"Được rồi được rồi," Thấy Tô Nhược Tuyết thật sự oán niệm không thôi, dáng vẻ tự trách kia Tô phụ không nhìn nổi, ông nhanh chóng dỗ dành, "Lần này là do phụ thân không đúng, phụ thân cam đoan sẽ không có lần sau."

"Phụ thân..."

Hai người cười cười nói nói, chủ đề lại vòng về trên bụng Tô Nhược Tuyết. Lúc này, mặc dù Tô Nhược Tuyết đang mặc quần áo mùa đông, bụng không lộ ra mấy, nhưng người ta vẫn nhìn ra được chút dấu vết, hiện tại đại nữ nhi và tiểu nữ nhi đều có phu quân có con cái, bây giờ Tô Nhược Tuyết lại truyền ra tin tốt, rốt cuộc Tô phụ cũng bớt lo, ông cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, nghĩ đến sang năm sẽ có thêm một ngoại tôn mềm mại đáng yêu chào đời, nội tâm Tô phụ ngăn không được vui mừng.

"Đã bao lâu rồi?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Tuyết đỏ ửng, nàng nhẹ giọng đáp: "Chưa đến 5 tháng ạ."

Tất cả tinh thần Tô phụ đều đặt trên người Tô Nhược Tuyết, đối với câu trả lời của nàng, ban đầu ông cũng không suy nghĩ gì nhiều, có điều chưa đầy một lát ông đã kịp nhận ra, chưa đến 5 tháng, vậy chẳng phải trước khi nữ nhi đến đây đã mang thai.

"Trước khi đi các con đã biết?!"

Tô Nhược Tuyết vốn chột dạ, lúc này nghe Tô phụ thẳng thắn hỏi như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn, "Xin lỗi phụ thân..." Mặc dù bọn họ không có lừa gạt mọi người nhưng cũng đã che giấu một sự thật quan trọng.

Cơn giận của Tô phụ tích tụ trong lồng ngực, nhìn lên khuôn mặt áy náy trước mắt, dù thế nào cơn giận cũng không thể phát tác ra, nữ nhi của ông ông hiểu, không cần phải nói, nhất định là mưu ma chước quỷ của tên tiểu tử Lý Dụ kia.

Vừa nghĩ đến chuyện nữ nhi mình có mang chưa đầy ba tháng mà đã đi đường xa mệt nhọc, sự bất mãn của Tô phụ đối với Lý Dụ lại tăng lên trùng trùng điệp điệp, chuyện trên đường ông nghe được quả thật quá đặc sắc, nếu Lý Dụ không cho ông một câu trả lời rõ ràng, ông không phải nữ nhi nên tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Không bị mắng như trong tưởng tượng, Tô Nhược Tuyết thở ra một hơi, giọng nói trở nên vui vẻ hẳn, "Phụ thân, khó khăn lắm người mới đến đây một chuyến, người có thể ở lại thành An Dương lâu một chút không ạ?"

Tô phụ thoải mái cười cười, "Không nỡ xa phụ thân à?"

Tô Nhược Tuyết giơ tay ôm cánh tay Tô phụ mạnh mẽ gật đầu, nàng chân thành nói: "Không nỡ xa, phụ thân ở lại thành An Dương với con một thời gian được không? Cục cưng cũng không nỡ xa người, người nghe thử đi?"

"Ồ!" Tô phụ bật cười, "Lần này nể mặt ngoại tôn sắp chào đời, ta cũng không nỡ đi nha."

Tô Nhược Tuyết vui mừng quá đỗi, "Tốt quá, cảm ơn phụ thân."

Cộng cả lộ trình đi đến đây, tuy rằng mới tạm biệt hai tháng, bây giờ gặp lại Tô phụ, Tô Nhược Tuyết lại giống như nói không hết chuyện, phủ đại tỷ, phủ tiểu muội, còn có ba cháu ngoại trai nhỏ của nàng, toàn bộ chính sảnh vang vọng tiếng cười vui vẻ của nàng, khiến cho người ta không kiềm lòng được mà cao hứng theo.

"Nhị phu nhân, Nhị gia đã về ạ." Tiểu nha hoàn vừa dứt lời thì một bóng dáng màu xanh đã xuất hiện sau cánh cửa.

Đầu vai hắn ầm ướt một mảnh, Tô Nhược Tuyết vô thức ra đón, giúp hắn cởi áo choàng nhung màu xanh xám ra giao cho nha hoàn bên cạnh đi giũ tuyết, lúc này nàng mới hỏi: "Bên ngoài tuyết rơi rồi sao?"

Lý Dụ nhẹ nhàng gật đầu, hai tay chà xát vào nhau, đến khi cảm giác không còn lạnh băng như lúc nãy nữa, hắn mới giơ lên đầu Tô Nhược Tuyết xoa xoa một cái, "Hôm khác sẽ dẫn nàng đi ngắm, bây giờ chúng ta bái kiến nhạc phụ đã."

Nhắc đến Tô phụ, sắc mặt Tô Nhược Tuyết vui mừng hẳn. Tất nhiên là ông trời thương xót phụ thân nàng, chứ còn gì nữa, đợi đến khi ông đến đây thì thành An Dương mới đón trận tuyết đầu mùa. Vả lại vì để che giấu tai mắt người khác, trên đường đi Tô phụ phải liên tục ghé thăm các cửa hàng, cho nên bây giờ mới đến là đã chậm một khoảng thời gian so với dự định.

"Nhạc phụ đại nhân đi đường xa đến, tiểu tế không kịp đón tiếp từ xa."

Tô phục khoát tay chặn lại, tỏ vẻ mình không để trong lòng, "Không sao, chẳng qua ta chỉ thuận tiện ghé thăm các con mà thôi." Trước mặt nữ nhi, Tô phụ không muốn chất vấn hắn.

Ngoài miệng ông nói rất nhẹ nhàng, có điều ánh mắt khi nhìn Lý Dụ lại mang theo vài phần âm u mà người ta không tài nào đoán được, trong lòng Lý Dụ trầm xuống, hắn biết cửa ải lần này khó có thể trôi qua suông sẻ.

Không để lại dấu vết hít sâu một hơi, ngoài mặt Lý Dụ cũng tỏ vẻ nhẹ nhàng, bất luận giữa bọn họ có mâu thuẫn gì thì điểm xuất phát đều vì Tô Nhược Tuyết trước mắt, nếu như nhạc phụ đại nhân đã cố tình không để nàng bận tâm, vậy thì hắn lại càng không thể để nàng biết suy nghĩ trong đầu.

"Nhạc phụ đại nhân đi đường vất vả, người đã dùng bữa chưa?"

Một câu của Lý Dụ làm cho Tô Nhược Tuyết có chút tự trách, ngươi nói xem, nàng cứ lôi kéo phụ thân trò chuyện không ngừng, vậy mà lại quên hỏi phụ thân đã ăn cơm chưa, đúng là tội lớn mà!

Sáng sớm hôm nay Tô phụ đã vào thành, thật đúng là chưa có ăn sáng, thế nhưng lúc này làm sao ông nỡ để cho nữ nhi tự trách, Tô phụ cất cao giọng nói: "Các con không cần lo lắng, vi phụ đã dùng bữa rồi."

Tuy nhiên ông vừa dứt lời thì nghe một tiếng vang truyền tới, âm thanh kia, rõ ràng cho thấy bụng ông đang biểu tình.

"Nhạc phụ chưa ăn sáng?" Lý Dụ lo lắng nhìn về phía Tô Nhược Tuyết bên cạnh, sau đó khọng đợi nàng trả lời đã trực tiếp sau người hầu chuẩn bị thức ăn, "Đúng lúc ta cũng đói bụng, chuẩn bị nhiều một chút."

Tô phụ cũng phụ hoạ theo, "Ta cũng đói bụng, đúng lúc dùng bữa cùng nhau đi."

Tô Nhược Tuyết cúi đầu xuống, nàng hơi xấu hổ nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng, đời này, hai nam nhân nàng yêu nhất đều ở bên cạnh nàng, thật tốt.

Sau khi dùng bữa xong, Tô Nhược Tuyết trò chuyện với Tô phụ thêm một lát thì có chút buồn ngủ, nàng vốn thích ngủ, sáng hôm nay thức dậy sớm hơn thường ngày, rồi vui vẻ cho tới trưa, lúc này tinh thần dần dần ổn định, cơn buồn ngủ lại kéo tới.

Sau khi dỗ nàng ngủ xong, hắn không nằm xuống bên cạnh nàng như thường ngày mà đi ra ngoài.

Vén rèm cửa lên, một luồng gió lạnh phả vào mặt, bên ngoài trời tuyết rơi ngày càng nặng hạt hơn, mặt đất trắng xoá một mảnh, lúc bước đi thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt ~ xoẹt xoẹt, Lý Dụ không có lòng dạ thưởng thức mà đi thẳng đến thư phòng ở tiền viện, lúc này, Tô phụ đang chờ hắn ở đó...

Tô Nhược Tuyết ngủ gần nửa canh giờ thì thức dậy, vừa mở mắt ra, y phục còn chưa kịp mặc chỉnh tề nàng đã vội hỏi: "Phụ thân và phu quân đâu rồi?"

Tử Oanh bên cạnh đưa chiếc áo choàng màu đỏ hồng viền chỉ vàng cho Tô Nhược Tuyết mặc vào rồi mới mỉm cười trả lời: "Phu nhân yên tâm đi, Nhị gia và lão gia đang nói chuyện trong thư phòng ngoài tiền viện, không có đi đâu hết."

Nghe thấy phụ thân vẫn còn ở đây, tâm trạng lo lắng của Tô Nhược Tuyết mới giảm đi mấy phần, nàng luôn sợ tất cả mọi chuyện đều không phải sự thật, chẳng qua là do nàng quá mức nhớ thương nên mới nằm mơ ra cảnh tượng như vậy, bây giờ nhận được sự xác định của người bên cạnh, rốt cuộc nàng mới yên lòng.

Nhờ bàn tay khéo léo của Tử Oanh, tóc Tô Nhược Tuyết được búi đơn giản lại, phía trên cài một cây trâm phỉ thuý, mặt mày không trang điểm, nàng không thể chờ đợi được mà đi ra ngoài, cũng may thời gian này khẩu vị Tô Nhược Tuyết rất tốt, nhờ sự chăm sóc tận tình của Ngô ma ma, da thịt nàng nõn nà như nước khiến cho người ta nhìn vào phải thèm thuồng, mặc dù không thoa phấn nhưng sắc mặt cực tốt.

Bên ngoài tuyết đọng đã dày bằng ngón taym Tô Nhược Tuyết đặc biệt cẩn thận giẫm lên trên, bình thường lộ trình chỉ mất nửa chén trà nhỏ, mà nay nàng đi thành gấp đôi thời gian. Tử Oanh và Tử Yên đi bên cạnh cũng cực kỳ cẩn thận, nếu không phải do Tô phụ đã đến, các nàng hoàn toàn không có lý do gì để khuyên can, chứ bằng không thì các nàng đã sớm khuyên Tô Nhược Tuyết không nên ra ngoài trong thời điểm này.

Cuối cùng, đang lúc mọi người kinh hồn bạc vía thì Tô Nhược Tuyết đã bình an đi đến thư phòng.

"Phụ thân." Lọt vào tầm mắt chính là bóng dáng cao gầy quen thuộc, mãi cho tới một khắc nhìn thấy Tô phụ này, tâm trạng Tô Nhược Tuyết mới hoàn toàn thả lỏng.

"Sao con lại hồ đồ thế này?" Tô phụ đi về phía trước, ngoài miệng nặng nề trách móc, nhưng động tác trên tay lại cẩn thận từng li từng tí phủi tuyết trên áo choàng cho Tô Nhược Tuyết.

Tô Nhược Tuyết thuận thế kéo cánh tay Tô phụ, nàng nhẹ nhàng đáp, "Chẳng phải do con lo sợ phụ thân không chờ con thức dậy mà đã đi, còn không phải do con sốt ruột à?"

Đối với sự quyến luyến của nữ nhi, Tô phụ rất hưởng thụ, "Yên tâm đi, dù phụ thân có đi thì cũng chờ con thức dậy rồi mới đi, ta sẽ không tuỳ tiện rời đi để con tìm không được người."

"Phụ thân, người đừng đi, ở lại đây có được không?" Nghe Tô phụ nhắc đến việc rời đi, Tô Nhược Tuyết lập tức giống như động vật nhỏ chịu không nổi kích động, nàng vội vã cầu xin Tô phụ.

Sợ Tô phụ không đồng ý, Tô Nhược Tuyết còn quay sang bên cạnh nhờ Lý Dụ giúp đỡ, "Phu quân, chàng mau tới khuyên phụ thân giúp ta đi."

Hôm nay, đây là lần đầu tiên nương tử để ý đến hắn, lòng Lý Dụ vừa chua chát vừa mừng rỡ, vì không muốn làm cho Tô Nhược Tuyết thất vọng, đương nhiên mọi chuyện hắn đều nghe theo nàng, "Quý phủ ít người, bình thường con còn phải đến nha môn làm việc, nếu nhạc phụ không ngại thì ở lại với chúng con đi, như vậy Tuyết Nhi mới an tâm được."

Không phải Tô phụ không để ý đến lời cầu xin của nữ nhi, chẳng qua là nếu ở chỗ này, về sau làm việc sẽ có chút bất tiện, Lý phủ luôn nằm trong tầm ngắm, một bên là nữ nhi mình ngày đêm thương nhớ, một bên là an nguy của nữ nhi, mặc dù đau lòng, nhưng Tô Phụ vẫn không chút do dự lựa chọn vế sau, "Tuyết Nhi ngoan, chẳng phải phụ thân đã nói rồi sao, lần này phụ thân đến đây thăm cửa hàng, tình hình trong nhà con cũng biết rồi đó, nhà ta đâu chỉ có cửa hàng ở thành An Dương, xung quanh cũng không ít cửa hàng, lâu rồi không đến, lần này ta phải đi thăm hết một lượt mới được."

Lý lẽ này Tô Nhược Tuyết hiểu, tuy nhiên vừa nghĩ đến phụ thân không thể ở cùng mình, trong lòng nàng không ngăn được khó chịu, "Không phải lúc sáng phụ thân đã đồng ý với con rồi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.