Nương Tử Khéo Tay - Nghiễm Lăng

Chương 27: Trộm Bạc




Thợ mộc cùng thợ rèn đều đã làm xong tất cả dụng cụ, tiền công tốn hơn 30 lượng bạc, sau khi Bạch Vi trả hết tiền công, nàng thuê một phu xe, đem tất cả dụng cụ ngày mai kéo về Thạch Bình Phong thôn.

 

Nàng đi mua vài cuộn vải, để Giang thị may cho người trong nhà mấy bộ y phục mới.

 

Y phục của Giang thị cùng Bạch phụ mặc, đã chằng chịt những miếng vá.

 

Y phục của Bạch Mạnh cũng có miếng vá, nhưng tốt hơn so với Bạch Ly một chút. Hắn trưởng thành cao lớn, Giang thị làm cho hắn y phục mới, còn y phục cũ không mặc được thì sửa lại cho Bạch Ly mặc.

 

Nàng là người mặc những bộ y phục đẹp nhất trong nhà, mỗi năm đều may hai bộ y phục mới.

 

Bạch Vi chọn hai loại chất liệu, vải bông mịn và vải bông thô, mỗi loại may vài bộ y phục. Vải thô để mặc khi đi làm việc, còn vải mịn bình thường mặc khi đi ra ngoài.

 

Đang định trả tiền, cuối cùng suy nghĩ một chút, chọn chất liệu vải bông màu đen cho Thẩm Ngọc.

 

Đống vải vóc này, tốn bảy tám lượng bạc.

 

Chưởng quỹ giúp Bạch Vi xách đặt lên xe bò.

 

Bạch Vi đang định leo lên xe bò thì nhìn thấy cách đó không xa có người vây quanh, còn nghe thấy tiếng kêu thảm cầu xin tha thứ truyền đến.

 

Nàng không thích can thiệp vào việc của người khác, nên nhanh chóng để cho người điều khiển xe bò rời đi.

 

Lúc này, đám đông đã nhường đường, mấy tên tráng hán đánh người đang bỏ đi.

 

Những bách tính xem náo nhiệt cũng giải tán theo.

 

Bạch Vi nhìn rõ ràng, người thanh niên nằm dưới đất chính là Bạch Ly!

 

Mặt nàng liền biến sắc, lập tức chạy tới ôm lấy đầu Bạch Ly, đang co rúc trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

 

“Tại sao bọn hắn lại đánh đệ?” Bạch Vi kéo tay hắn ra, Bạch Ly bị đánh đến mức mặt mũi bị bầm dập, mắt nước nước mũi và m.á.u hòa cùng một chỗ.

 

Bạch Ly bị đánh đến mức sắp chết, vừa run vừa sợ vừa đau, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bạch Vi, hắn bị dọa sợ đến sắp bị bay mất hồn.

 

Hắn không dám nói ra sự thật, đành chịu đau nhặt hai cuốn sách nằm rải rác trên mặt đất lên: “Đệ... đệ làm theo lời tỷ dặn, đến hiệu sách chép sách, chưởng quỹ chê chữ viết của đệ không tốt, nên không muốn cho đệ chép, đệ hỏi mượn sách hắn để sao chép đem bán, những người này nói đệ chiếm địa bàn của bọn hắn, đòi bạc của đệ, đệ từ chối đưa, vì vậy bọn hắn đánh đệ một trận, đem bạc đệ đã bán được cướp đi.”

 

Bạch Vi một bụng tà hỏa! Đang định nhảy lên đuổi theo những người đó.

 

Bạch Ly vội vàng giữ chặt Bạch Vi, nếu nàng đi ngăn cản người, liền sẽ biết bọn hắn là người của sòng bạc, đến đòi hắn lợi tức.

 

Ngày mai là kỳ hạn chót nếu không lấy bạc ra được sẽ bị chặt tay.

 

Bạch Ly nhìn vết đao trên mu bàn tay, hai cánh tay run rẩy.

 

"Tỷ, đệ muốn về nhà." Giọng nói của Bạch Ly run rẩy.

 

Bạch Vi mím môi, nhìn vào đôi mắt quật cường lại hoảng sợ của Bạch Ly, rốt cuộc đỡ hắn ngồi lên xe bò đi về nhà.

 

Giang thị nhìn thấy Bạch Ly bị đánh mặt mũi bầm dập, nước mắt liền rơi xuống: "Ngươi đây là ai đánh a? Tại sao bọn hắn lại ra tay tàn nhẫn như vậy, bọn hắn muốn đánh ngươi đến c.h.ế.t a!"

 

Bạch Ly một mực kinh hồn táng đảm, hoang mang, nghe Giang thị quan tâm, lúc này khóc lên.

 

“Nương, con không muốn đi trên trấn bán sách, cũng không cần đọc sách!”

 

“Không bán thì không bán, nhà chúng ta cũng thiếu hai văn tiền này của ngươi, không muốn đọc sách thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, cùng bện giày rơm với cha ngươi." Giang thị đau lòng hỏng rồi, Bạch Ly đã chịu tội lớn, bây giờ nói gì bà cũng chiều theo.

 

Bạch Vi cười lạnh một tiếng, dọa đến Bạch Ly sợ co rụt cổ lại, không dám khóc nữa.

 

Nàng vào phòng lấy thuốc trị thương mua cho Thẩm Ngọc ra, ném cho Bạch Ly, bảo hắn tự bôi thuốc.

 

Bạch Ly trốn vào trong phòng.

 

Giang thị oán trách Bạch Vi:  "Ly nhi tâm tư đơn giản, con làm tỷ tỷ  nên quan tâm đến hắn nhiều hơn. Hắn vốn đã nhút nhát, lại hù dọa hắn, hắn lại không dám ra ngoài."

 

Bạch Vi trong lòng tự nhủ: Sòng bạc hắn còn dám đến, hắn nhát gan chỗ nào?

 

Đến cùng cũng không nhiều lời, nàng lấy mấy cuộn vải hôm nay mua ra, nói: “Nương, con mua một ít vải bông, nương làm một ít y phục cho người trong nhà mình.”

 

Giang thị kinh ngạc nhìn bảy tám cuộn vải: “Cái này tốn rất nhiều bạc phải không?"

 

"Nương, con kiếm được rất nhiều bạc, những thứ vải bông này không tốn bao nhiêu." Bạch Vi biết Giang thị đau lòng về số bạc bỏ ra, vì vậy để an ủi bà, nàng thành thật nói: " Tạ Ngọc Trác cùng con khắc ngọc Quan Âm cho Triệu lão gia, con được ba mươi lạng bạc, đã lâu không mặc y phục mới, cũng nên thay đổi một chút."

 

Giang thị mở to mắt nhìn, ba... ba mươi lượng bạc? !

 

"Vi Vi, dù kiếm được nhiều hơn nữa thì cũng đừng phung phí, đây đều là tiền khổ cực, con phải tiết kiệm cẩn thận, chi tiêu một cách khôn ngoan." Giang thị khuyên Bạch Vi nên tiết kiệm bạc, cũng không giống các phụ mẫu khác, đòi Bạch Vi nộp bạc lên.

 

 “Con đã biết.”

 

 Bạch Vi đáp ứng, trở về gian phòng, đem hơn một trăm mười lượng bạc bỏ vào hũ gốm, nhét dưới gầm giường, dùng một rương vỡ nhỏ chặn lại.

 

Nàng không mua được nguyên liệu thạch, cho nên dự định tu sửa phòng ở mới trước.

 

Có thể lúc nào đó Bạch Mạnh sẽ thành thân, bây giờ cùng Bạch Ly ở cùng một gian phòng, nên không thể chen chúc cùng nhau phải không? Bạch Ly cũng không còn nhỏ nữa, cũng sắp làm mai, chỉ khi có nhà mới, cô nương mới nguyện ý gả.

 

Trước khi sửa nhà, nàng phải đưa Bạch phụ lên huyện một chuyến, tìm lang trung chữa trị tay cho ông trước.

 

Tất cả khoản bạc này, đều đã được an bài tốt.

 

Nàng cõng giỏ trúc trên lưng, ra vườn rau lặt lá sâu cho gà ăn.

 

Bạch Ly dựa vào cửa, cầm chặt bình thuốc trong tay, bên tai tràn ngập lời Bạch Vi, nói nàng kiếm được ba mươi lượng bạc.

 

Hắn động tâm tư, nhưng nghĩ tới thủ đoạn của Bạch Vi, vết thương trên người hắn lại bắt đầu đau nhức.

 

Khiếp đảm!

 

Đêm nay, Bạch Ly ăn uống nuốt không trôi.  

 

Ban đêm lại càng lăn lộn khó ngủ hơn.

 

Hắn nằm trên giường, nhìn màn đêm bị ánh sáng xé nát, ánh nắng tràn ngập căn phòng, nỗi sợ hãi trong lòng gần như bị ánh nắng nuốt chửng.

 

Mắt thấy đã gần đến canh giờ ước định phải trả nợ, Bạch Ly sa sút tinh thần đứng dậy.

 

Hắn nhìn thấy người một nhà đang khiêng khung gỗ và dụng cụ bằng sắt đến nhà kho làm việc.

 

Bạch Ly chắp tay lại, nhìn vết m.á.u kinh người trên mu bàn tay, hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, lẻn vào phòng Bạch Vi.

 

Chuyện xảy ra thà bị Bạch Vi đánh một trận còn hơn bị chặt tay.

 

Tim hắn đập thình thịch, tay chân hoảng hốt tìm kiếm bạc, cuối cùng hắn tìm thấy hũ gốm dưới gầm giường, ngón tay run rẩy lấy ra bạc.

 

Đếm được hơn một trăm mười lượng.

 

Bạch Ly nuốt khan, hắn đời này chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy!

 

Hắn nhét toàn bộ số bạc vào tay áo, đem hũ gốm đặt vào đúng vị trí cũ, chuẩn bị mở cửa rời đi.

 

Vội vàng không chú ý đến, đối đầu ngay khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Vi, hắn sợ hãi đến mức ngã xuống đất.

 

"Tỷ, tỷ, tỷ..."

 

Bạch Vi nghiêm mặt nói: "Đệ lén lút ở trong phòng tỷ làm gì?"

 

Bạch Ly sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Bạch Vi xoắn tay áo, bộ dạng giống như chuẩn bị đánh nhau, hắn sợ sắp tè ra quần.

 

"Đệ, đệ, đệ..."

 

Bạch Vi trực tiếp động tay, sờ vào hai tay áo của hắn, từ bên trong tìm ra ngân phiếu và mấy thỏi bạc, sắc mặt của nàng âm trầm, trên trán gân xanh giật giật.

 

Bạch Ly quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Tỷ, đại tỷ, hãy nghe đệ nói..."

 

"Đây có phải là nhà của Bạch Ly không?" Một giọng nói thô ráp vang lên ở trước cửa sân.

 

Bạch Ly nắm chặt ống quần của Bạch Vi, cầu xin: "Tỷ, cầu tỷ giúp đệ, đệ nợ sòng bạc ba mươi lượng bạc. Nếu hôm nay còn không trả, bọn hắn liền sẽ c.h.ặ.t t.a.y của đệ!"

 

Bạch Vi sắc mặt khó coi, thua năm mươi lượng, còn vay thêm ba mươi lượng? Gan của hắn mập lên sao? !

 

Mấy tên tráng hán đi tới trước cửa phòng Bạch Vi, nhìn thấy Bạch Ly đang khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, trong mắt lộ ra hung tợn.

 

"Bạch Ly, ngươi đã gom đủ bạc chưa?"

 

 Bạch Ly sợ vỡ mật, hắn ôm chân Bạch Vi không chịu buông tay: “Tỷ! Đệ cầu tỷ! Mau cứu đệ lần này! Đệ không dám! Đệ cũng không dám nữa! Từ nay về sau đệ sẽ nghe lời tỷ!"

 

Bạch Vi nhìn Bạch Ly đang run rẩy, rồi ngước nhìn mấy tên tráng hán, mũi trâu mắt to, hung thần ác sát.

 

Liếc mắt một cái đã nhận ra chính mấy người này đã đánh Bạch Ly trên trấn.

 

Nàng hỏi: "Hắn nợ các ngươi bao nhiêu bạc?"

 

"Không nhiều, một trăm lượng!" Tiền lão tứ nhìn dung mạo Bạch Vi thanh tú, tuy rằng da có chút ngâm, nhưng cũng không ảnh hưởng giá cả. "Hắn không trả bạc hoặc là c.h.ặ.t t.a.y hắn, hoặc là dùng ngươi đi trả bạc!"

 

"Không... Đừng c.h.ặ.t t.a.y của ta!" Bạch Ly tay chân lạnh ngắt, hắn núp sau lưng Bạch Vi: “Ta... ta chỉ vay ba mươi lượng …”

 

Tiền lão tứ cười lạnh: “Ngươi mượn thế nhưng là bạc có lãi tức, lãi mẹ đẻ lãi con, trước là 30 lượng, bây giờ là một trăm lượng! "

 

Bạch Ly bối rối, hắn cũng không biết mình phải trả nhiều bạc như vậy, hắn bò quỳ tới trước mặt Bạch Vi, vừa khóc kêu lên: "Tỷ tỷ, tỷ có bạc, tỷ có hơn trăm lượng bạc, tỷ trả thay cho đệ, đệ sẽ báo đáo tỷ."

 

Bạch Vi nhận tiền không nhận người, Bạch Ly tuyệt vọng, ý thức được Bạch Vi sẽ không cứu mình!

 

Hắn liều mạng nắm lấy tay Bạch Vi, giật lấy số bạc trong tay áo nàng.

 

Tiền lão tứ nhìn, nheo mắt lại, sải bước tiến tới nắm lấy tay Bạch Vi, đi theo tay Bạch Ly lấy ra một nắm bạc.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.