Nương Tử Khéo Tay - Nghiễm Lăng

Chương 23: Xé Rách Ngụy Trang




Cố Thế An sắc mặt trắng xanh đan xen, trong n.g.ự.c tràn đầy tức giận.

 

Hắn chưa bao giờ xúi giục Lưu Kỳ đối phó với Bạch Vi, hắn chỉ nói lời bóng gió mà thôi.

 

Hôm qua nói với Lưu Kỳ, Tạ Ngọc Trác và Bạch Vi đã điêu khắc ngọc Quan Âm xong rồi. Ngày mai khi nàng trở về, hắn sẽ làm người hòa giải, để bọn họ bắt tay giảng hòa.

 

Lưu Kỳ hỏi hắn mấy lần về ngọc Quan Âm, hắn mơ hồ biết Lưu Kỳ đang âm mưu gì nên mới tiết lộ cho Lưu Kỳ một tin tức.

 

Phùng thị đổi trắng thay đen, nói hắn ghi hận trong lòng xúi giục Lưu Kỳ trả thù Bạch Vi!

 

"Ngươi nói bậy! Ta chưa bao giờ xúi giục Lưu Kỳ đối phó với Bạch Vi, ta vẫn luôn khuyên các ngươi hòa giải..."

 

Phùng thì cười lạnh, ngắt lời hắn: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có từng nói qua chuyện đánh gãy tay Bạch Vi, muốn hủy cả đời nàng hay không?

 

Cố Thế An sắc mặt âm trầm, hết sức khó coi.

 

Phùng thị quá khó giải quyết, cắt câu lấy nghĩa!

 

"Ta lại hỏi ngươi, ngươi có nói bức tượng ngọc Quan Âm của Bạch Vị điêu khắc tốt, hôm nay sẽ đưa cho Triệu lão gia hay không?"

 

Cố Thế An nắm chặt nắm đấm, muốn phản bác, nhưng không biết phải phản bác như thế nào.

 

Những lời từ đầu tới cuối này đúng thật là do hắn nói ra, nếu tượng ngọc Quan Âm được tìm thấy trong nhà hắn, ai có chút đầu óc cũng sẽ đoán được đúng là hắn có động cơ khó nói!

 

Cố Thế An trong lòng cực hận Lưu Kỳ! Cái con heo ngu ngốc này, cố ý đem đồ trộm được bỏ vào trong nhà hắn, bắt hắn phải cõng cái nồi này?

 

Các thôn dân ban đầu vốn không tin vào miệng lưỡi lươn lẹo của Phùng thị, nhưng Cố Thế An bị chặn nói đến á khẩu không trả lời được, nói như vậy rõ ràng là có chuyện như thế.

 

Ánh mắt của các thôn dân lập tức thay đổi.

 

Có người nói thầm: “Lão Bạch gia vốn chính là người thành thật, thời điểm thu dưỡng Cố Thế An, hắn mới bao nhiêu lớn a, làm sao biết hắn có tài đọc sách hay không? Bạch Mạnh đọc sách so với Cố Thế An còn giỏi hơn, chỉ là vì lão Bạch gặp chuyện mới không có đề tên trên bảng, Cao tiên sinh cảm thấy thật đáng tiếc, khi Bạch Mạnh không tiếp tục đọc sách, Cao tiên sinh còn tới nhà khuyên, trong thôn cũng không ít người khuyên Bạch Khải Phục, nhà hắn gặp khó khăn trước tiên phải lo cho Bạch Mạnh a. Cố Thế An là tú tài có thể mở tư thục hay làm lão sư, nhưng lão Bạch không chút do dự cự tuyệt. Nếu thực sự tham lam một chút bạc này, cũng sẽ không cung cấp Cố Thế An tiếp tục đọc sách, trong này có thể hay không....."

 

"A ngươi nói cái này, làm ta nghĩ ra rồi, Cố Thế An lúc đó muốn cầu thân Bạch Vi, đợi đến khi đậu khoa khảo rồi mới thành thân, đây không phải là sợ lão Bạch không cung cấp hắn, cố ý muốn cưới Bạch Vi a! Bây giờ đậu......."

 

Những lời kế tiếp tuy không nói ra nhưng lại càng khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn.

 

Bây giờ đã đậu cử nhân, Cố Thế An ghét bỏ Bạch Vi không xứng với hắn, cho nên cố ý hất nước bẩn lên người Bạch Vi!

 

Bọn hắn từng căm ghét Bạch gia vì đã phá hư lợi ích của bọn hắn, ác ý phỏng đoán, hủy hoại danh tiếng của Bạch Vi.

 

Cố Thế An đau khổ nói: "Ta cũng muốn nhường Bạch huynh đọc sách, nhưng hắn nói chờ hắn đọc sách cũng chưa chắc có thể thi đậu tú tài, như thế lãng phí mấy năm, chờ ta thi đậu cử nhân lại nói. Với tài hoa của hắn, ta đương nhiên tin tưởng hắn, thành tựu chắc chắn sẽ không thấp hơn ta, vậy tại sao ta lại cảm thấy Bạch Vi không xứng với ta? Nàng sống lại, ta so với ai khác đều vui vẻ hơn, cho là ta cô phụ nàng, lúc trước đưa cho nàng mấy chục lượng cứu mạng cũng không cần trả lại, đã thế còn đưa thêm năm mươi lượng, nhưng nàng còn cảm thấy không đủ......" Cúi nhìn tay gãy của mình, thần sắc hắn ngày càng khổ tâm.

 

Thôn dân ngây ngẩn cả người, Bạch Vi đánh gãy tay của hắn là vì muốn đòi bạc sao? Như vậy không phải là vong ân phụ nghĩa sao?

 

Trong lúc nhất thời, mọi người có chút không xác định, không biết là ai đang nói thật.

 

Bạch Vi nhìn Cố Thế An lưỡi sáng hoa sen*, cười khẩy: "Năm mươi lượng bạc kia, ta và phụ mẫu cũng chưa nhìn thấy được nửa cái tiền đồng nào"

 

***lưỡi sáng hoa sen: để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen.

 

Cố Thế An tức giận nói: "Ta đưa nó cho Bạch Ly!"

 

Bạch Ly ánh mắt né tránh, lẩm bẩm: "Là ngươi đã kêu Lưu Kỳ lừa ta."

 

Cố Thế An kinh ngạc nhìn Bạch Ly, hoàn toàn không ngờ Bạch Ly lại nói ra lời như vậy!

 

"Không sai, là Cố Thế An cho ta bạc, để ta lừa bạc của Bạch Ly, hắn hận Bạch Vi đánh gãy tay hắn!" Lưu Kỳ từ trong đám người đi ra, hai nam tử canh ở cửa sau đã đi lên phía trước để xem náo nhiệt, lợi dụng sơ hở hắn định trốn đi, nhưng nhìn thấy hướng gió đang chuyển về Cố Thế An, hắn tâm tư xoay chuyển, định đổ tất cả tội lên Cố Thế An.

 

Nghĩ kỹ lại, Cố Thế An thật sự có âm mưu, chính là hắn ngu xuẩn, đã rơi vào bẫy của Cố Thế An!

 

“Ta đã lừa bạc của Bạch Ly, Bạch Vi đánh gãy tay ta, Cố Thế An muốn ta ăn miếng trả miếng, trả thù Bạch Vi."

 

Lưu Kỳ bình tĩnh lại, vô cùng sợ hãi, ngọc Quan Âm đã bị tổn hại, nếu biết được là hắn làm, dù có g.i.ế.c hắn cũng không bồi thường nổi, có khi còn liên lụy Lưu Quyên.

 

Cố Thế An vừa sợ vừa giận: "Lưu Kỳ, ta chưa bao giờ đắc tội ngươi, tại sao lại làm hại ta? Ta chưa bao giờ kêu ngươi trả thù Bạch Vi. Chân tướng như thế nào, tất cả đều chỉ là lời nói từ một phía của ngươi, ta không thể lấy ra bằng chứng chứng minh sự trong sạch cho ta. Tượng ngọc Quan Âm này, rõ ràng sáng sớm này ngươi đặt vào nhà ta ... "

 

"Cố cử nhân, ta là lưu manh vô lại, mọi người trong thôn đều ghét ta, ngươi làm sao có thể để ta bước vào trong nhà của ngươi? Nhà ta nghèo, làm sao có thể mua được tượng ngọc Quan Âm? Ngươi không nghi ngờ khi nhìn thấy nó sao? Hay là ngươi muốn bao che cho ta?" Lưu Kỳ vẻ mặt vô lại nói.

 

Cố Thế An bị nghẹn.

 

Lúc này, Tạ Ngọc Trác, Bạch Mạnh, Thẩm Ngọc cùng Triệu lão gia cùng nhau đi đến.

 

Tạ Ngọc Trác và Bạch Mạnh dự định đi trên trấn, nhưng ở cửa thôn nhìn thấy xe ngựa của Triệu lão gia, lại nghe thấy thôn dân nói Cố Thế An đã trộm ngọc Quan Âm của Bạch Vi, là lục soát trong nhà ra được, hắn lập tức nhớ ra Cố Thế An đã hỏi hắn về ngọc Quan Âm, liền lôi kéo Bạch Mạnh đến Lưu gia, gọi Triệu lão gia cùng đi.

 

Hắn vừa đến nơi, nhìn thấy tượng ngọc Quan Âm bị đập hỏng trên bàn, sắp òa khóc: “Cố Thế An, chúng ta là đồng học, giao tình nhiều năm như vậy, ngươi trộm tượng ngọc Quan Âm của ta, không cảm thấy có lỗi sao? Hôm qua ngươi đến cửa tiệm ta, ta còn tặng ngươi một miếng ngọc bội! Ta đã nói mà, ngươi thế nào lại tốt bụng như vậy, đem thổi mực nhường cho ta, hóa ra ngươi đã nhớ thương tượng ngọc Quan Âm của ta từ lâu rồi!

 

Cố Thế An choáng váng, vừa vội vừa tức: "Tạ Ngọc Trác, giao tình chúng ta nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết cách làm người của ta như thế nào sao? Ta sao có thể trộm tượng ngọc Quan Âm của ngươi, chẳng khác nào tự hủy tương lai của mình hả?

 

"Ta biết tâm tư ngươi so với tổ ong còn nhiều hơn, thật làm ra chuyện gì, cũng không có gì ngạc nhiên." Tạ Ngọc Trác trừng mắt nhìn Cố Thế An, rất tức giận nói với Triệu lão gia: "Ngươi xem, tượng ngọc Quan Âm hôm qua đã điêu khắc xong, lại bị Cố Thế An trộm, ở trong nhà hắn lục soát ra được, bây giờ đã hỏng, toàn bộ trách nhiệm thuộc về hắn."

 

Triệu lão gia thân hình cao lớn, khoảng ngoài bốn mươi, để chòm râu dê, người trông nho nhã phong lưu.

 

Ông ta liếc nhìn xung quanh, đôi mắt sắc bén rơi vào Cố Thế An: "Đến đột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

 

Lý chính kể lại toàn bộ câu chuyện cho Triệu lão gia, cuối cùng nói: "Tượng ngọc Quan Âm là được tìm thấy trong nhà của Cố cử nhân."   

 

Triệu lão gia nghi ngờ nói: "Tạ Ngọc Trác, ngươi ở trong cửa tiệm, có người vào cửa trộm mà người cũng không biết sao?"

 

Tạ Ngọc Trác nói: "Hôm nay Bạch Mạnh đến thư viện, ta theo Bạch Vi về nhà nàng, để chúc mừng hắn, vì say rượu nên ở lại qua đêm, làm sao biết xảy ra chuyện như thế này?"

 

Triệu lão gia cau mày, trầm ngâm nói: "Mặc dù ta chỉ mới biết Cố cử nhân chưa lâu, nhưng hắn ăn nói bất phàm, là một chính nhân quân tử, sẽ không làm chuyện như vậy. Trong chuyện này có hiểu lầm gì không?"

 

Trong suy nghĩ của Triệu lão gia, người đọc sách là người tao nhã, rất chính trực, coi tiền tài như cặn bã, sao có thể trộm cắp tài vật?

 

Cố Thế An là cử nhân, nếu bị bắt, đời này coi như bị hủy, không giống như người không có mắt nhìn như vậy.

 

Trả thù Bạch Vi? Càng buồn cười hơn nữa!

 

"Triệu lão gia, ngài nguyện ý tin ta, Thế An vô cùng cảm tạ." Cố Thế An rất kích động: "Lời người đáng sợ, giống như một thanh kiếm sắc bén có thể đả thương người, hôm nay ta chịu thiệt, ta không cách nào biện giải cho mình. Ăn một đòn đau, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, sau này nhất định sẽ không làm người thiện tâm nữa, sẽ tự bảo vệ mình, không để những người có dụng ý xấu vu hãm."

 

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Cố Thế An quy kết là có người cố ý vu hãm hắn!

 

Nhẫn nhịn chịu nhục!

 

Thẩm Ngọc một mực trầm mặc, mím môi nhìn Cố Thế An, người đang giả nhân giả nghĩa.

 

Nhìn thấy một tráng hán đi cùng một lang trung gầy gò, hắn đứng ra nói: "Triệu lão gia, dám hỏi ngươi thế nào là quân tử, thế nào là tiểu nhân.”

 

Triệu lão gia bật cười nói: “Những thứ này ta không hiểu, nếu dựa theo cách ăn nói và phẩm hạnh của Cố tiểu điệt, ta dám nói hắn không phải là tiểu nhân, nếu là tiểu nhân, vậy khi vị hôn thê của hắn bị té xuống nước, bệnh tình nguy kịch, hắn cũng không cần phải vay mượn ngân lượng của huyện thái gia, nợ ân tình lớn của huyện thái gia, chỉ để cứu vị hôn thê, thậm chí nói ra xung hỉ, chậm trễ tiền đồ của chính mình. Đây không được coi là quân tử có trách nhiệm, như vậy ta không biết dạng phẩm đức gì mới được coi là quân tử."

 

 Chính vì vậy, Triệu lão gia tin tưởng không một chút nghi ngờ, chuyện tượng ngọc Quan Âm này, chắc chắn là có ẩn tình.

 

Thẩm Ngọc gật đầu một cái: “Cố cử nhân vì cứu hôn thê cũ của mình, đã trả rất nhiều ngân lượng thỉnh lang trung có y thuật cao minh trên trấn chữa bệnh cho nàng.” Vẫy tay một cái, tráng hán xách lấy tên lang trung đi ra.

 

Triệu lão gia nhìn thấy lang trung, ông lập tức thay đổi sắc mặt.

 

Sắc mặt của Cố Thế An đồng thời cũng tái nhợt.

 

“Rất không khéo, lúc đó bản thân ta bị trọng thương được Bạch huynh cứu, vị lang trung này đã cứu trị cho ta, hắn chẩn bệnh ta trọng thương không trị khỏi được. Lúc này, Cố cử nhân đưa ra đề nghị muốn xung hỉ cho hôn thê cũ, nhưng Bạch phụ Bạch mẫu không muốn liên lụy hắn nên giải trừ hôn ước cho hai người. Ta cùng Bạch Vi, nam chưa cưới, nữ chưa gả, nếu là qua đời, chỉ có thể làm mộ hoang, bọn họ nghĩ đến lời đề nghị của Cố cử nhân, để cho hai người chúng ta xung hỉ. Nếu là sống, vậy thì không còn gì tốt hơn, còn nếu không qua khỏi, cũng có thể chôn chung mộ huyệt, nhất cử lưỡng tiện."

 

Thẩm Ngọc đêm qua nhìn chằm chằm vào Lưu Kỳ, nghe thấy kế hoạch của hắn, biết Lưu Kỳ có ý định đưa tượng ngọc Quan Âm đặt vào nhà Cố Thế An, hắn liền mơ hồ đoán được kế hoạch của Bạch Vi, nên nhờ huynh đệ ở tiêu cục bắt lang trung đem về, nói không chừng phát huy được tác dụng.  

 

Triệu lão gia nghi ngờ trong lòng.

 

Lưu lang trung từ trong đám người đi ra, chỉ vào lang trung kia mắng to: “Hóa ra là ngươi cái tên lang băm này! Thẩm Ngọc chỉ vì mất m.á.u nên mới hôn mê, nhưng ngươi lại nói hắn bị thương nặng sắp chết, làm chậm trễ mấy ngày, suýt chút nữa là mất mạng thật sự!"

 

"Ta, ta, ta... " Lang trung muốn bào chữa cho mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Thẩm Ngọc, nhất thời im bật.

 

Triệu lão gia ánh mắt trầm xuống, người khác không biết, nhưng ông lại nhận ra lang trung này, đây là lang băm giả danh lừa bịp.

 

Trước đây có thể nói Cố Thế An không hiểu, bị lang trung lừa gạt. Hết lần tới lần khác, Thẩm Ngọc bị thương nặng sắp chết, hắn mới đưa ra đề nghị xung hỉ, không thể không hoài nghi dụng ý của Cố Thế An.

 

Lang trung ngu ngốc, mất m.á.u quá nhiều dẫn đến hôn mê, vậy mà cũng không chẩn đoán ra được.  

 

"Ngươi tới nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?" Triệu lão gia trầm giọng hỏi.

 

Lang trung run rẩy lấy ra một túi bạc nói: "Cố cử nhân mời ta chữa trị cho Bạch cô nương, giúp nàng cầm một hơi. Bạch công tử cứu một nam tử bị thương đem về nhà, Cố cử nhân đưa cho ta một túi bạc, để ta nói bệnh không thể chữa khỏi. Không... Bất quá, lúc đó Bạch cô nương thực sự sắp không được...."

 

Lời của lang trung đã giáng một đòn chí mạng vào Cố Thế An.  

 

Các thôn dân chấn kinh, còn có ẩn tình như vậy!

 

Bạch gia là người thành thật, từ lâu đối xử Cố Thế An như ruột thịt, làm sao lại liên lụy Cố Thế An?

 

Cả Thẩm Ngọc và Bạch Vi đều không thể qua khỏi. Người có lương tâm hoặc người thông minh, đều sẽ để Thẩm Ngọc và Bạch Vi xung hỉ, cứ như vậy, Cố Thế An còn có thể nhớ kỹ ân tình của Bạch gia.

 

Nhưng tất cả những điều này đều là do tính toán của Cố Thế An, vậy thì quá đáng sợ rồi!

 

Trước đây các thôn dân rất cao hứng vì trong thôn cho ra một cử nhân, có thể cho bọn hắn chiếm tiện nghi, nhưng bây giờ họ không còn cảm thấy như vậy nữa.

 

Bạch gia đối với hắn có ân lớn như vậy, hắn còn có thể vô tình vô nghĩa, huống chi bọn hắn từng chê cười qua hắn đấy?

 

Chỉ sợ cũng nhớ kỹ khoản này, chờ ngày tính toán lại a?

 

Vừa nghĩ như thế, các thôn dân cảm thấy một cơn ớn lạnh toát ra từ người, khiến bọn hắn hoảng sợ.

 

Không ai nghi ngờ tính chân thực nữa.

 

Bạch Mạnh lao tới, ' bụp' cho Cố Thế An một quyền, đ.ấ.m vào sống mũi của hắn, trong lỗ mũi chảy ra hai dòng máu.

 

Biết Cố Thế An đẩy Bạch Vi ngã xuống giếng, Bạch Mạnh đã muốn làm như vậy lâu rồi!

 

Hắn tóm lấy Cố Thế An, từng quyền đ.ấ.m vào bụng Cố Thế An, dùng cùi chỏ đánh vào lưng hắn ta, hất hắn ta ngã xuống đất, hung hăng đạp hai cước.

 

Tay trái của Cố Thế An lại bị đá gãy, cuộn tròn trên mặt đất, khuôn mặt đầy đau đớn.

 

Triệu lão gia lắc đầu, không ngờ mình đã nhìn lầm, đối với Cố Thế An rất thất vọng, bây giờ đã tin hắn vì ghi hận Bạch Vi, mới trộm tượng ngọc Quan Âm.

 

Tạ Ngọc Trác biết nhìn sắc mặt: "Triệu lão gia..." "

 

"Mặc dù đồ là chủ ý.... Cố Thế An trộm, nhưng ngươi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Khối ngọc thô kia trị giá vạn lượng bạc trắng, ngươi nên chịu một nửa trách nhiệm, nên phải bồi thường hai ngàn lượng." Triệu lão gia bộc lộ bản chất thực sự của một thương nhân, nửa điểm ân tình cũng không cho.

 

Tạ Ngọc Trác sắc mặt lập tức sụp đổ, hai ngàn lượng... Cho dù bán cả sản nghiệp của tổ tiên, hắn cũng không thường nổi!

 

Bạch Vi ôm tượng ngọc Quan Âm bước ra.

 

Tạ Ngọc Trác suy nghĩ một chút, muốn Bạch Vi sửa lại lần nữa, xem có thể chống đỡ hai ngàn lượng hay không.

 

Nhìn thoáng qua, phát hiện tượng ngọc Quan Âm có gì không thích hợp...

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.