Nương Tử Khéo Tay - Nghiễm Lăng

Chương 21: Tự Rước Họa Vào Thân




Bạch Vi chuẩn bị thể hiện tay nghề đầu bếp của mình.

 

Mua một bình rượu ngon, một ít món kho, hai cân thịt heo, một cân thịt dê và một bình nhỏ dầu mè.

 

Tạ Ngọc Trác mướn một chiếc xe bò, sau đó cả hai cùng nhau trở về thôn Thạch Bình Phong.

 

Giang thị từ ngoài đồng về nhà, nhìn thấy Bạch Vi và Tạ Ngọc Trác trở về, bà cao hứng nói: "Hôm nay trở về, sao không nói với phụ thân con? Trong nhà cũng không có chuẩn bị gì cả."

 

"Con là tạm thời quyết định." Bạch Vi lấy cái cuốc trên vai Giang thị chuyển qua vác lên vai nàng.

 

"Bá mẫu, hôm nay ta đến làm phiền." Tạ Ngọc Trác mặc trên người một bộ trường sam màu lam nhạt, hắn có làn da trắng, màu lam nhạt khiến hắn càng trông tao nhã, tuấn dật hơn. Trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, là hình mẫu rất được trưởng bối yêu thích: “Vi Vi nói bá mẫu làm cơm rất ngon, ta đã thèm từ lâu rồi, ta phải thuyết phục muội ấy hết lời, muội ấy mới bằng lòng đưa ta về nếm thử tay nghề của bá mẫu." Hắn đưa lễ vật đã chuẩn bị sẵn cho Giang thị, sờ bụng một cái, miệng ngọt nói: "Cơm trưa ta không ăn, đặc biệt để dành bụng trống đến đây thưởng thức một bữa."

 

"Tới thì tới, sao còn mang theo lễ vật, quá tốn kém a." Giang thị bị dỗ đến hoa tâm mộ phóng. Bà vốn đã cảm kích Tạ Ngọc Trác, bây giờ lại càng thích hắn hơn: "Tạ sư phó, lúc nào ngươi muốn ăn thì đến nhà ta, chỉ cần ngươi không chê cơm canh rau dại là được."

 

"Bá mẫu, Bạch Mạnh và ta là bằng hữu, ngài gọi ta Tiểu Tạ là được rồi." Tạ Ngọc Trác nói vài câu, để Giang thị gọi hắn là Tiểu Tạ, đừng xem hắn như người ngoài.

 

Bạch Vi nhìn Giang thị, tóc đã ngã bạc, sắc mặt tang thương đầy nếp nhăn nheo. Đôi mắt không tốt lắm, dưới ánh nắng hơi nheo mắt. Tạ Ngọc Trác không biết cùng bà nói gì đó, khiến bà nở nụ cười toe toét.

 

Bạch Vi đem món kho bày ra đĩa, dự định làm món thịt ba chỉ hầm củ cải cùng bánh bao nhồi thịt dê và hành lá.

 

Nàng ra vườn rau nhổ hành thì thấy Lưu Kỳ đang ngồi trên xe bò, hướng đi về phía trên trấn.

 

Lúc trước Lưu Kỳ rình mò trước cửa tiệm ngọc khí Tạ gia, nàng cho rằng Cố Thế An đang xúi giục Lưu Kỳ động thủ với mình.

 

Đúng lúc nàng điêu khắc ngọc Quan Âm nên nàng không dễ dàng ra ngoài. Hôm nay mời Tạ Ngọc Trác về là có hai mục đích.

 

Đầu tiên, nàng lo lắng Lưu Kỳ sẽ cho người theo dõi nàng và tìm người mai phục mình. Tuy rằng nàng có thể một mình chống lại, nhưng có một nam nhân ở bên cạnh vẫn tốt hơn nhiều.

 

Thứ hai, nàng nhờ Tạ Ngọc Trác mời Cố Thế An đến cửa tiệm ngọc khí, thực ra là có kế hoạch khác, ngoài ý muốn nghe thấy Cố Thế An hỏi thăm về ngọc Quan Âm, nên nàng đã tìm cách để Tạ Ngọc Trác rời đi. Nếu mục tiêu là ngọc Quan Âm, tối nay bọn họ nhất định sẽ ra tay.

 

Bạch Vi vẫn không chắc chắn, trên đường trở về nàng không gặp phải cuộc mai phục nào, vì vậy nàng bắt đầu nghi ngờ, có phải bọn họ đang đánh chủ ý vào ngọc Quan Âm.

 

Trong mắt Bạch Vi, Cố Thế An và Lưu Kỳ là cùng một bọn, cấu kết với nhau.

 

Sau khi đem hành lá về nhà, Bạch Vi nói với Giang thị: "Nương, tối nay nương chiêu đãi Tạ Ngọc Trác a. Con nhờ người làm một con d.a.o kim cương, hôm nay là ngày giao hẹn, mà con lại quên mất, nên con phải đi trở lại cửa tiệm để tránh cho người ta chờ."

 

"Đi nhanh đi." Giang thị hỏi, "Hôm nay con có trở về không?"

 

"Quá muộn. Ngày mai con sẽ trở về."

 

Bạch Vi phất phất tay, không muốn Giang thị tiễn đi.

 

Chân trước nàng vừa đi, chân sau Thẩm Ngọc mang theo một con thỏ trở về.

 

"Ở đâu ngươi bắt được thỏ này vậy? Vi Vi từ nhỏ đã thích đồ vật có lông mềm, nàng nhất định sẽ rất cao hứng." Giang thị bưng một chậu nước bẩn đổ dưới gốc cây táo ta trong sân: " Nàng vừa mới đi trên trấn."

 

Thẩm Ngọc đem con thỏ bỏ vào phòng bếp: “Muộn thế này mà nàng còn đi trên trấn ?”

 

Giang thị thở dài: “Nàng nói tìm người chế tạo một con d.a.o kim cương, hôm nay là ngày giao hẹn, cho nên nàng phải đi lấy."

 

Thẩm Ngọc dừng lại động tác rửa tay một lúc, d.a.o kim cương là hắn tìm người làm.

 

Bạch Vi đang nói dối.

 

“Để ta đi theo nàng.” Thẩm Ngọc vội vàng rửa tay, nhanh chân đuổi theo Bạch Vi.

 

Bạch Vi không biết Thẩm Ngọc đang đi theo mình nên vội vàng đi tới tiệm ngọc khí.

 

Nàng không hoàn toàn chắc chắn Lưu Kỳ sẽ đánh chủ ý lên ngọc Quan Âm nên nàng cố ý thuê một gian phòng trọ ở bên cạnh cửa tiệm, đối diện với cửa sau của hậu viện cửa tiệm.

 

Mở một cánh cửa sổ ra, Bạch Vi dời ghế ngồi trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong cửa tiệm.

 

Ôm cây đợi thỏ.

 

Nàng đợi đến gần như ngủ thiếp đi, lại bị cơn đói hành hạ, thì nghe thấy phu canh “bang bang” gõ hai tiếng.

 

Đã canh hai.

 

Bạch Vi ngáp một cái, hoài nghi chẳng lẽ mình đã đoán sai rồi.

 

Trong lúc vô tình, nàng nhìn thấy một bóng đen ngồi trên tường viện của cửa tiệm, nàng đột nhiên đứng dậy, ẩn trong bóng tối, nhìn thấy hai bóng đen đang bò vào trong viện tử.

 

Nàng lập tức rời khỏi quán trọ, trông thấy một người đang ngồi trên bậc thềm, tựa lưng vào cây cột. Bước chân dừng lại, nhận ra một bên mặt quen thuộc, đó chính là Thẩm Ngọc.

 

"Sao huynh lại ở đây?" Bạch Vi ngạc nhiên.

 

Thẩm Ngọc nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe được giọng nói của Bạch Vi, hắn đột nhiên mở to mắt, dưới ánh trăng lạnh lẽo, trong con ngươi đen nhánh dường như có ánh sáng đang lưu chuyển, đặc biệt khiếp người.

 

Hắn thời thời khắc khắc duy trì tỉnh táo, đôi mắt thanh minh và không hề có dấu hiệu buồn ngủ.

 

Trong nháy mắt nhìn sang bên, tim Bạch Vi đập thình thịch, ngón tay cái không khỏi gãi gãi lòng bàn tay.

 

“Đợi muội.”

 

Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, Bạch Vi cảm thấy lỗ tai hơi ngứa.

 

Có lẽ vì màn đêm m.ô.n.g lung nên hai chữ này có vẻ mơ hồ mập mờ. Nhưng thần sắc của hắn rất nghiêm túc, như thể đó là một điều cực kỳ bình thường.

 

Bạch Vi nghiêng đầu sang một bên, không nhìn hắn: " Muội hiện tại có việc, huynh ở chỗ này chờ muội."

 

Nàng vội vàng đi tới cửa tiệm, đến góc đường, tựa lưng vào tường, thò đầu ngõ vào nhìn một chút.

 

Lưu Kỳ mở hộp gỗ ra nhìn ngọc Quan Âm bên trong, sờ vào thấy mịn màng.

 

“Ngọc Quan Âm này quả thực rất tốt, đáng tiếc không thể bán lấy tiền!”

 

Hắn rất muốn bán, nhưng lại sợ bị Triệu lão gia điều tra ra.

 

Thạch Đầu xoa xoa tay: “Lưu ca, cái đồ chơi này đáng giá không ít bạc a? Để tiểu đệ đi nhà trọ tìm cho huynh một phòng nghỉ ngơi, ngày mai tìm khách trao tay."

 

 ”Đây là đồ của Triệu lão gia, ta làm gì có đủ can đảm đem đi bán!" Lưu Kỳ hất tay Thạch Đầu ra: "Ta sẽ ở cùng hai ngươi một đêm, hừng đông sẽ trở về thôn."

 

Thạch Đầu kinh ngạc, nói: “Huynh muốn đem đồ mang về thôn sao? Triệu lão gia ngày mai không phải đến nhà huynh để đón tỷ tỷ của huynh hả?”

 

“Không cần quá lo lắng!”

 

Bạch Vi nhận ra giọng nói này là của Lưu Kỳ, nàng thấy sắc mặt Thẩm Ngọc lạnh lùng, chuẩn bị đi tới bắt giữ Lưu Kỳ, liền vội vàng kéo lấy tay áo hắn, phớt lờ tin tức lộ ra trong lời nói của Thạch Đầu.

 

“Đừng đi, muội còn có kế hoạch khác!”

 

Bạch Vi lo lắng bị Lưu Kỳ nghe thấy, liền nắm y phục trên n.g.ự.c Thẩm Ngọc, đem thân thể hắn kéo thấp xuống, kiễng mũi chân lên, tiến đến bên tai của hắn, thấp giọng thì thầm.

 

Cả người gần như dán vào trong n.g.ự.c Thẩm Ngọc, hơi thở ấm áp phả vào tai, nơi da thịt tiếp xúc liền xuất hiện một mảng lông nhỏ màu hạt dẻ.

 

Cơ thể Thẩm Ngọc căng thẳng, không dám cử động một chút nào, hai tay nắm thành nắm đấm, kiềm chế mới không đem hất nàng ra.

 

"Huynh giúp muội nhìn chằm chằm Lưu Kỳ, đừng để hắn phát hiện ra huynh, muội hiện tại trở về thôn, chuẩn bị trước."

 

Bạch Vi suy nghĩ một chút, từ lời nói mơ hồ của Lưu Kỳ, đã biết được ý đồ của hắn.

 

Nếu không muốn phá hủy, lại không dám bán, mà hắn đi trộm là muốn gây phiền phức cho nàng?

 

Tuy nhiên, trong mắt Cố Thế An, nàng chỉ là một học đồ, trách nhiệm chính hẳn là Tạ Ngọc Trác.

 

Hơn nữa, Lưu Kỳ cũng sẽ không tốn công tốn sức mang ngọc Quan Âm về thôn, chỉ cần ở trên trấn tìm một chỗ giấu đi là được.

 

Chuyện này về cơ bản là có thể được loại trừ.

 

Bỗng nhiên, trong đầu nàng thoáng qua một ý tưởng.

 

Lưu Kỳ định đổ tội cho mình?

 

Nàng là đồ đệ của Tạ Ngọc Trác, sẽ có cơ hội trộm ngọc Quan Âm.  

 

Triệu lão gia rất coi trọng ngọc Quan Âm này, nếu phát hiện ra nàng đã lấy trộm, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

 

“Muội đi trước một bước, nơi này giao cho huynh!”

 

Sau khi tắm xong, trên người nàng thoang thoảng có mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái của cỏ cây, không ngừng chui vào mũi Thẩm Ngọc, suy nghĩ của Thẩm Ngọc bị khí tức của nàng dẫn dắt, nhất thời phản ứng có chút chậm chạp. Khi kịp phản ứng lại, Bạch Vi đã nhanh chân rời đi.

 

Thẩm Ngọc nhíu chặt lông mày, Bạch Vi là nữ nhân đầu tiên tiếp xúc gần với hắn như vậy, hơn nữa dường như hắn cũng không có quá bài xích nàng.

 

Ánh trăng lạnh lẽo phủ lên mặt hắn một tầng sương lạnh. Thẩm Ngọc dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lưu Kỳ, theo sát ở đằng sau.

 

——

 

Lúc hừng đông vừa ló, Lưu Kỳ thuê một chiếc xe bò trở về thôn.

 

Hắn bỏ rương gỗ vào bao bố, dùng tay trái xách thẳng đến nhà Cố Thế An.  

 

Định đem đồ để ở chỗ Cố Thế An trước, rồi hắn đi tìm Bạch Ly, dụ dỗ Bạch Ly đem ngọc Quan Âm mang về Bạch gia.

 

Chờ thời điểm Triệu lão gia đến đón tỷ tỷ, không sai biệt lắm thời gian khi biết ngọc Quan Âm đã bị trộm, hắn liền trực tiếp cáo trạng, để Triệu lão gia đến khám xét nhà Bạch Vi.

 

Cố Thế An nhìn Lưu Kỳ sáng sớm đã tới cửa, trên tay cầm một cái bao bố, trong lòng có dự cảm không tốt, còn chưa kịp nói chuyện, Lưu Kỳ đã bước vào nhà, đặt đồ vật lên bàn, rót một chén nước bằng một tay uống.

 

Lưu Kỳ nói: “Cố đại ca, ta trước để đồ ở chỗ của huynh, đợi chút nữa Bạch Lý sẽ tới lấy đi.”

 

Cố Thế An nhanh chóng đóng cửa lại, trong lòng tức giận, thầm mắng Lưu Kỳ là đầu heo ngu ngốc. Không đem đồ vật đập bể, hủy đi chứng cứ, cư nhiên lại mang đến trong nhà hắn.

 

Nếu mọi chuyện bị phát hiện, hắn cũng bị rước họa vào thân.

 

"Lát nữa ta ra ngoài có việc, ngươi đem đồ mang đi.." Cố Thế An còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói của lý chính : "Cố cử nhân, ngươi có ở nhà không?

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.