Nương Tử Khéo Tay - Nghiễm Lăng

Chương 13: Mang Thai




Bạch Mạnh rất tức giận khi bị Phùng Thị náo loạn, vòng ngọc là hắn làm vỡ, sao có thể để Phùng thị lấy bạc của Bạch Vi?

 

Hắn lập tức muốn đi đoạt về.

 

“Ca, huynh đừng cùng bà ta cãi nhau, để muội đi!” Bạch Vi giữ chặt tay Bạch Mạnh, quơ lấy cái chổi tre ở cạnh cửa bước đi.

 

Nàng định đưa Bạch Mạnh đi đọc sách trở lại, cho nên sẽ không để cho Phùng thị hủy danh tiếng Bạch Mạnh, vì vậy hắn không thể nhúng tay!

 

Bạch Vi trời sinh tính tình mạnh mẽ, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm tốt nhất, cố gắng để cho mình trở nên rất ưu tú, dẫn tới phụ mẫu chú ý. Đồng thời nàng cũng có tính chiếm hữu rất mạnh, đồ đạc của nàng nếu không phải nàng gật đầu, thì người khác đừng mơ tưởng lấy đi từ nàng!

 

Kiếp trước mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, đều không thể nhận được sự chú ý của phụ mẫu, có lẽ là duyên phận phụ mẫu nhạt nhẽo. Cũng may lão gia tử cùng sư phó đều yêu thương chăm sóc nàng, khiến Bạch Vi tràn ngập năng lượng tích cực, cũng không có biến đổi tính tình quái gở, sống khép kín.

 

Nàng chú trọng thân tình, khát vọng thân tình, hơn nữa mười phần bao che khuyết điểm.

 

Bạch phụ Bạch mẫu cùng đại ca đối với nàng rất tốt, tất cả nàng đều nhìn ở trong mắt, từ đáy lòng tiếp nhận bọn họ.

 

Phùng thị đến bắt nạt, hơn nữa còn đem bạc nàng thật vất vả kiếm được cướp đi, Bạch Vi triệt để nổi giận!

 

“Vi Vi!” Giang thị ngăn Bạch Vi lại, không cho phép nàng đuổi theo Phùng thị: “Là chúng ta đuối lý, bạc nàng ta muốn lấy đi thì lấy đi, số bạc còn thiếu chúng ta cố gắng góp đủ đưa cho nàng ta. Nếu để nàng ta đi tiêu cục náo loạn, khiến A Ngọc mất mặt, phu thê các con sẽ có ngăn cách.”

 

Giang thị dám nói câu nói này, là nhớ Cố Thế An còn thiếu 50 lượng.

 

Phùng thị xảo trá hung hãn, thấy tiền sáng mắt, không thèm nói đạo lý.

 

Vì tiền bạc, sự tình gì cũng làm ra được.

 

Giang thị sợ nhất hai trục lý là Mã thị cùng Phùng thị.

 

“Vi Vi......”

 

Bạch Vi nhìn đôi mắt mơ hồ có nước mắt của Giang thị, đầy vẻ cầu khẩn, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi buông tay đang nắm chặt cái chổi ra, để Giang thị đem cái chổi cầm đi.

 

Giang thị mang theo tâm trạng lo lắng nuốt trở vào bụng.

 

Bạch Vi thở dài, Giang thị quá nhát gan sợ phiền phức. Bộ dạng này càng bị người khác khi dễ, chỉ cần nắm đ.ấ.m cứng, người khác cũng không dám dễ dàng trêu chọc.

 

Ngọc mã não của nàng chạm khắc chỉ đáng mấy chục lượng, còn cái vòng ngọc bị vỡ của Lưu Quyên này giá khoảng 100 lượng.

 

Phùng thị lại dám cầm cái vòng ngọc vỡ này tới nhà nàng muốn bạc, có thể thấy được cũng không phải tín vật đính hôn.

 

Tùy tiện ra tay cho Lưu Quyên đồ vật đáng tiền như vậy, gia thế của đối phương chắc chắn rất giàu có. Lưu Quyên có thể cùng người như vậy có quan hệ, theo tính cách của Phùng thị, nhất định đã sớm khoe khoang Lưu Quyên làm thiếu phu nhân, giẫm đạp lên Bạch gia rồi.

 

Bà ta chẳng những không có làm như vậy, mà căn bản cũng không biết cái vòng tay này lại có giá trị như vậy.

 

Hoặc Phùng thị không tin đối phương sẽ cho Lưu Quyên đồ chơi có giá trị.

 

Khóe môi Bạch Vi nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.

 

Gần như có thể đoán ra Lưu Quyên là được người ta nuôi dưỡng ở bên ngoài, hoặc chỉ là làm thiếp cho người ta.

 

“Đại ca, Lưu Quyên còn chưa có cùng huynh từ hôn, vậy mà đã cùng nam nhân khác đính ước, nữ nhân như vậy không đáng để huynh vì nàng ta mà thương tâm khổ sở. Huynh cũng nhìn thấy, Phùng thị cướp đi 30 lượng bạc, là bạc muội kiếm được từ việc bán đồ chạm khắc mà muội học được từ Tạ Vũ Trác ở trên trấn. Muội sẽ kiếm bạc tạo điều kiện cho huynh tiếp tục đọc sách, cho huynh cưới một đại tẩu tâm địa thiện lương."

 

Trải qua chuyện này, Bạch Vi mới thấy được, thật ra Lưu Quyên không tốt như Bạch Ly nói, nếu tính ra, cũng nên là Lưu gia đuối lý, còn chưa có từ hôn liền cùng người khác đính ước. Phùng thị phách lối, kiêu ngạo, bất quá là cảm thấy Bạch gia dễ ức hiếp.

 

Nghĩ lại, Lưu Quyên không gả vào Bạch gia có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.

 

Bạch Mạnh là người thành thực, lương thiện, người mặc dù hơi cứng nhắc, nhưng lại biết quan tâm người khác, hắn thích hợp với một nữ nhân tốt hơn!

 

Nàng nhướng mày, lôi kéo tay áo Bạch Mạnh: “Ca, huynh đọc sách cũng không thua kém gì Cố Thế An, nếu trong nhà chúng ta cũng có một cử nhân, huynh nói có phải tốt hơn hay không?”

 

Bạch Mạnh nhìn đôi mắt trong trẻo biết cười của Bạch Vi, thần sắc nghiêm túc kiên định, biểu lộ sự tin tưởng tuyệt đối của nàng đối với hắn. Đủ loại cảm xúc tụ lại trong lòng hắn, cuối cùng hóa thành vị chua xót, trong lồng ngực căng lên, khiến hắn khó chịu.

 

Tiểu muội hắn bảo vệ, trong bất tri bất giác, đã lớn lên.

 

“Tốt.” Bạch Mạnh trầm giọng nói, lại hỏi nàng: “Muội đi theo Tạ Ngọc Trác học điêu khắc ngọc à?”

 

Bạch Vi gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Lúc trước muội có cùng cha học điêu khắc đá, có căn cơ cơ bản này, muội học điêu khắc ngọc rất nhanh, Tạ Ngọc Trác nói muội rất có thiên phú, so với hắn lợi hại hơn!”

 

Bạch Mạnh không khỏi cảm thấy buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đại ca biết tiểu muội từ nhỏ đã rất thông minh.”

 

Lời này nghe cũng rất qua loa.

 

Bạch Vi trừng mắt một cái.

 

Bầu không khí ngưng trọng lập tức buông lỏng.

 

Bạch phụ ở một bên nhìn, không có lên tiếng, như có điều suy nghĩ.

 

Giang thị khiếp sợ không thôi: “Vi Vi, con thật sự một ngày liền học được à? Vật kia một cái có thể kiếm được mấy chục lượng sao?” Cảm giác như nằm mơ giữa ban ngày.

 

“Tiền nhiều tiền ít, phải xem tay nghề.” Bạch Vi nắm lấy bàn tay đang luống cuống đến không biết đặt chỗ nào của Giang thị, an ủi: “Nương, nương yên tâm, Tạ Ngọc Trác với đại ca cũng là bằng hữu tốt, sẽ không gạt con!”

 

Giang thị nhìn Bạch Mạnh, thấy Bạch Mạnh gật đầu, lúc này mới thoáng yên tâm.

 

Bạch Vi kể lại mọi chuyện cho người nhà, từ năm lượng bạc còn dư lại phân ra ba lượng đưa cho Giang thị.

 

Nhìn về phía vị trí của Bạch Ly, nơi đó đã sớm không thấy bóng dáng.

 

Bạch Vi nhíu mày, không có để ở trong lòng, nàng dự định đi trên trấn, đem vòng tay ngọc điêu khắc thành khuyên tai và mặt dây chuyền, sau đó đem bán đi.

 

Dựa vào tay nghề của nàng và phẩm chất của vòng tay ngọc, bảy mươi lượng bất quá là ước lượng khiêm tốn.

 

Phùng thị tự cho là mình chiếm tiện nghi, nhưng thật tình lại không biết đã chịu thiệt hại lớn!

 

---

 

Phùng thị vui rạo rực mà đi về nhà, đếm đi đếm lại ba lần, tổng cộng có 30 lượng bạc!

 

Trước đây bà còn dự định đi tiệm cầm đồ, cầm lấy mười mấy hai mươi lượng.

 

Không ngờ lúc này lại được nhiều hơn mười mấy lượng.

 

Ngã tốt, thực sự là ngã tốt!

 

“Nương, Bạch gia nói thế nào?” Lưu Quyên đi đến phòng nương nàng ta, trong lòng nhớ tới vòng ngọc.

 

Phùng thị nhiệt tình lôi kéo Lưu Quyên ngồi ở trên giường, nâng túi bạc trắng đưa đến trước mặt Lưu Quyên: “Đây là bạc nương tới cửa Bạch gia đòi, đây chỉ là một nửa, còn lại một nửa, chờ Cố cử nhân đưa bạc, nương lại đến cửa đòi tiếp!” Nhìn mặt Lưu Quyên không cao hứng, bà nhíu mày, nói: “Cái vòng tay hỏng kia có gì tốt? Có thể mua thịt ăn, hay có thể xây nhà? Nếu thích thứ này, ngươi liền xin Triệu lão gia một cái nữa. Nhà chúng ta nghèo, đệ đệ ngươi sang năm phải cưới nương tử, ở trong cái phòng nát này, ai mà thèm đến?

 

Lưu Quyên nhìn phòng ở của nhà mình, trên tường đất nứt ra khe hở, tia nắng chiếu xuyên qua mái nhà.

 

“Triệu lão gia nói sẽ đón ta đi trên trấn, đưa cho các ngươi một khoản bạc, đủ để chúng ta xây phòng ở mới.”

 

Nàng có vẻ ngoài thanh tú, ngoại hình không nổi bật, nhưng lại có một làn da trắng như tuyết, bộ ngực căng phồng rất quyến rũ, cái mông vừa tròn vừa vễnh.

 

Triệu lão gia chính là nhìn trúng dáng người quyến rũ của Lưu Quyên, để Lưu Quyên lọt vào mắt Triệu lão gia, Phùng thị đã phí không ít công phu.

 

Triệu gia là gia tộc có danh tiếng tại Thanh Thủy trấn, có rất nhiều nữ nhân muốn vào Triệu phủ. Lưu Quyên trèo lên được giường Triệu lão gia, bất quá chỉ chơi đùa một chút mà thôi, khi nào chán lại cho bạc đuổi đi.

 

Người dẫn mối trước kia đã nói rõ ràng, Phùng thị nắm chắc mọi chuyện, bà động tay chân, khiến trong bụng Lưu Quyên lưu lại cốt nhục.

 

Triệu lão gia đối với Lưu Quyên còn mới mẻ, nghe nàng mang thai, dự định đặt mua một gian tiểu viện để nuôi dưỡng ở bên ngoài.

 

Phùng thị đương nhiên không đáp ứng, bà làm sao có thể để Lưu Quyên chạy đi làm thiếp!

 

Vừa vặn Cố Thế An trúng cử, Phùng thị tâm tư linh hoạt, dự định để Lưu Quyên gả cho Bạch Mạnh.

 

Nói không chừng Bạch Mạnh nhờ thế vào Cố Thế An xoay người thì sao?

 

Dù sao cũng mạnh hơn so với không danh không phận đi theo Triệu lão gia.

 

Kết quả Cố Thế An cùng Bạch Vi từ hôn.

 

Phùng thị hừ lạnh một tiếng: “Bạch gia cũng không phải là thứ tốt gì, dù có bạc cũng không chịu cưới ngươi! May mắn hắn không cưới, cho nên ngươi mới có thể đi vào Triệu phủ hưởng phúc!”

 

Lưu Quyên nghe Phùng thị nói những lời này, trong lòng không thoải mái, nàng vẫn luôn nghĩ là Bạch gia không có bạc cưới nàng!

 

Lúc trước tìm Bạch Mạnh hối thúc hắn cưới nàng, là vì nàng kiếm cớ để lui thân, nếu có từ hôn, Bạch gia cũng không thể nói gì.

 

Nhưng rõ ràng Bạch gia có bạc, nàng cũng đã hối thúc như thế, mà Bạch Mạnh cũng không có cho nàng một câu trả lời chắc chắn!

 

Phùng thị thấy Lưu Quyên đối với Bạch Mạnh sinh oán, cất bạc đi, cười híp mắt nói: “Quyên nhi a, ngươi muốn ăn gì nói với nương, nhớ chăm sóc cho tốt cái thai trong bụng, sinh cho Triệu lão gia một tiểu tử mập mạp, không cần lo lắng về tương lai!"

 

“Ta nên giải thích thế nào với Triệu lão gia về chiếc vòng ngọc này?" Lưu Quyên sờ vào cổ tay trống rỗng của mình, nàng có chút hiểu biết, biết đó là vòng ngọc tốt.

 

Triệu lão gia nói nàng có được làn da trắng nõn, nên sử dụng ngọc tốt để tô điểm.

 

“Làm sao có thể nói cho Triệu lão gia biết chuyện gì đang xảy ra.” Phùng thị liếc mắt nhìn Lưu Quyên: “Kêu hắn nhanh chóng đón ngươi đi lên trên trấn, nếu bụng ngươi không che được, chúng ta ở trong thôn cũng đừng nghĩ làm người!”

 

Lưu Quyên cắn môi, gật đầu một cái.

 

Mặc dù cảm thấy có lỗi đối với Bạch Mạnh, nhưng ai bảo Bạch Mạnh không thể cho nàng cuộc sống tốt lành?

 

Nàng không muốn sống cuộc sống khổ cực nữa, những ngày tháng khổ cực nàng sống đã đủ rồi!

 

--

 

Bạch Ly thấy Phùng thị nháo tới cửa, Bạch Mạnh làm vỡ vòng ngọc của Lưu Quyên, phải bồi thường sáu mươi lượng, nếu không có sẽ đưa Bạch Mạnh lên quan phủ.

 

Hắn lập tức chạy đến tìm Cố Thế An, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Thế An ca, đại tẩu cùng đại ca từ hôn, đại ca ném hỏng vòng ngọc của đại tẩu, phải bồi sáu mươi lượng bạc. Huynh giúp chúng ta một tay, tới cửa khuyên Phùng thị một chút đi.”

 

Tay Cố Thế An bị Bạch Vi đánh gãy, vẫn luôn đóng cửa không ra, trong nhà dưỡng thương.

 

Bạch Ly tới cửa, hắn mười phần kinh ngạc.

 

“A Ly, đừng có gấp, có chuyện gì từ từ nói.” Cố Thế An để sách xuống, rót cho Bạch Ly một chén trà: "Đệ muốn ta khuyên Phùng thị không đòi các ngươi bồi thường, hay là khuyên Lưu cô nương không từ hôn?”

 

Cố Thế An giọng ôn hòa, an ủi Bạch Ly đang bất an trong lòng. Bạch Ly giống như là tìm được người chủ trì, lập tức không hoảng hốt nữa.

 

“Đại ca rất thích đại tẩu, có thể hay không để cho Lưu gia không từ hôn?”

 

Cố Thế An nghiêm túc nói: “Mọi chuyện cứ từ từ, coi như không từ hôn, bạc này vẫn phải bồi. Ta đứng ra không thích hợp, tỷ đệ sẽ không nguyện ý ta nhúng tay chuyện nhà của các đệ.”

 

Nhắc đến Bạch Vi, Bạch Ly vô cùng tức giận, không nhịn được khó chịu trong lòng.

 

Cố Thế An đúng lúc lấy ra một túi bạc đưa hắn: “Ta dự định ngày mai sẽ đi đưa bạc cho các đệ, đệ tới cũng vừa khéo, vừa vặn mang về đi. ”

 

Bạch Ly khoát tay áo: “Thế An ca, phụ mẫu là tự nguyện nuôi ngươi, sao có thể đòi huynh bạc? Huynh......”

 

“Mặt của đệ ai đánh?” Cố Thế An bỗng nhiên hỏi.

 

Bạch Ly trong lòng ủy khuất vô cùng: “Còn có thể là ai?”

 

Cố Thế An trầm mặc một hồi, ấm giọng khuyên nhủ: “Tỷ đệ tâm địa tốt, chính là tính khí nóng nảy, nhưng không có ý gì, đệ đừng cùng nàng tính toán. Nhà đệ gặp chuyện khó xử, bạc này đệ cứ nhận lấy, nếu không ta cũng không tốt nói chuyện với tỷ đệ.”

 

Bạch Ly vô cùng cảm động, trong lòng càng oán giận Bạch Vi trong mắt chỉ có tiền, không quan tâm đến người thân! Sớm muộn gì nàng cũng sẽ hối hận!

 

Nhà bọn họ đã oan uổng Cố Thế An, đả thương hắn, hắn đều không so đo, còn nhớ đến bọn họ.

 

“Thế An ca, thật có lỗi với huynh, người nhà của ta hiểu lầm huynh! Huynh yên tâm, ta tin tưởng huynh không phải người vong ân phụ nghĩa!”

 

Cố Thế An ánh mắt lóe lên cảm xúc mờ mịt, bên môi ý cười sâu hơn: “Đệ tin tưởng ta liền tốt.”

 

Bạch Ly thấy Cố Thế An không tức giận, cao hứng chạy về nhà.

 

Trên đường đi, gặp phải đệ đệ Lưu Quyên là Lưu Kỳ.

 

“Bạch nhị ca, ngươi đi đâu vậy?” Lưu Kỳ dò hỏi.

 

Bạch Ly nhìn thấy Lưu Kỳ, dự định thăm dò tình huống, hỏi một chút Lưu Quyên vì sao muốn từ hôn.

 

Sau khi Lưu Kỳ nhìn đông nhìn tây, tiến đến bên tai Bạch Ly, nhỏ giọng nói: “Ta ở trên trấn tìm được một công việc, một ngày có thể được một hai tiền công, mỗi ngày đều là kết tiền công. Chỉ cần hai người, đi hay không?”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.