(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ban đêm, hắn ôn tập bài vở.
Mới đến Thư phủ, hắn không cho ta hầu hạ bên cạnh.
Sau khi nguôi giận với ta, hắn cho phép ta ngồi phía sau.
Ngồi không chán quá, ta liền lấy một quyển thoại bản ra đọc.
Hắn liếc nhìn một cái, không nói gì.
Thế là ta an tâm đọc tiếp.
Ta không để lỡ việc.
Cứ cách một khoảng thời gian, ta lại rót trà, châm mực, thêm dầu đèn.
Tâm trạng ta rất tốt, có một tiểu mỹ nam làm bạn, đọc thoại bản càng thêm thi vị.
Hồng tụ thiêm hương, mà đổi ngược lại cũng xem như hợp cảnh.
Hôm ấy, ta kiếm được một cuốn thoại bản mới, tình tiết hơi điên rồ.
Ta mải mê đọc, quên mất có tiểu mỹ nam cùng phòng.
Đến khi giật mình nhận ra, một gương mặt thanh tú đã phóng đại ngay trước mắt.
Ta giật b.ắ.n mình.
Rồi chợt phát hiện, Lâm Trạch đúng là đẹp thật, da dẻ trắng trẻo, mịn màng.
Không kìm được, ta vươn tay véo má hắn một cái.
Hắn ngây ra.
Lúc này ta mới nhớ ra hắn là ai, vội vàng buông tay.
Sau đó chạy biến.
Để lại cuốn thoại bản.
06
Hôm sau, ta cứ tưởng Lâm Trạch sẽ trách mắng ta.
Kết quả, hắn lại cư xử như không có chuyện gì.
Thế là ta an tâm tiếp tục đọc thoại bản.
Đọc được một nửa, ta cố nhịn cười.
Ngẩng đầu nhìn chén trà, đèn dầu và nghiên mực của Lâm Trạch.
Không cần thêm.
Ta lại cầm thoại bản lên đọc tiếp.
Tác giả viết quá hài hước, ta cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đành dùng tay bịt miệng lại.
“Buồn cười lắm à?” Lâm Trạch xoay người hỏi ta.
Ta bật cười thành tiếng, sau đó đứng dậy xin lỗi hắn: "Thiếu gia, xin lỗi, làm phiền ngài rồi."
Hắn nói: "Ta hỏi ngươi, có buồn cười không?"
Ta đáp: "Ồ, buồn cười lắm."
Hắn nói: "Kể nghe xem."
Ta kể: "Thanh mai bị trúc mã thay lòng, thế là cô ấy nhổ sạch cây trong sân nhà hắn."
Chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi, ta lại bật cười.
Một tiểu thư yểu điệu mà lại có sức mạnh và sự lỗ mãng như Lỗ Trí Thâm, đúng là quá đối lập.
Hắn nói: "Lại thay lòng nữa?"
Hắn cầm lên cuốn thoại bản ta bỏ quên tối qua: "Cuốn này cũng kể chuyện trúc mã thay lòng."
Ta đáp: "Đúng vậy, dạo này đang thịnh hành thể loại này."
Hắn nói: "Rõ ràng nữ nhân thay lòng cũng không ít, sao cứ toàn kể chuyện nam nhân?"
Lúc này ta mới nhận ra, hắn đã đọc thoại bản, lại còn suy ngẫm về nó.
Thế này không được, hắn còn phải thi cử, không thể để tâm trí chạy sai hướng.
Ta nhắc nhở: "Chỉ để giải trí thôi, thiếu gia đừng xem thoại bản là thật."
Hắn hỏi: "Nữ nhân đều thích đọc thoại bản sao?"
Ta đáp: "Cũng gần như vậy."
Hắn lại hỏi: "Đọc để vui thôi à?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nói: "Không chỉ thế."
Hắn tiếp tục: "Vậy còn vì gì nữa?"
Ta đáp: "Để xoa dịu nỗi lòng. Bị phụ bạc thì ai cũng đau khổ, nhưng đọc vài cuốn thoại bản, thấy nam nhân trong đó biết hối lỗi, tự đặt mình vào câu chuyện thì cũng bớt buồn hơn."
Thế là chúng ta trò chuyện với nhau.
Ta phát hiện thoại bản thật lợi hại, ngay cả Lâm Trạch vốn cao cao tại thượng cũng bị cuốn hút.
Còn có thể nói chuyện với ta vài câu.
Dù nói chuyện rất vui, nhưng ta vẫn không quên nhắc nhở hắn: "Thiếu gia, chuyện này tuyệt đối không được để Thư tiên sinh biết, ông ấy sẽ trách phạt ngài, nói ngài không lo học hành."
Lâm Trạch gật đầu: "Được."
07
Hôm sau, sau bữa cơm, Thư tiên sinh dẫn Lâm Trạch lên núi bái sơn, nói rằng đến tối mới về và sẽ ăn ở bên ngoài.
Hai người vừa đi, ta vui sướng không thôi.
Mèo già đi vắng!
Ta lập tức cắt hẹ mình trồng, nhặt sạch, rửa kỹ rồi để ráo, đánh trứng trộn nhân, nhào bột làm sủi cảo.
Thèm món này c.h.ế.t đi được!
Bởi vì Thư tiên sinh yêu cầu rất cao về ăn uống, hành, tỏi, hẹ đều bị cấm.
Lâu lắm rồi ta không được ăn.
Đến trưa, một đĩa sủi cảo nóng hổi ra lò.
Ta gắp một cái đưa vào miệng, hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng.
Đang tận hưởng mỹ thực thì—
"Đói c.h.ế.t mất! Có gì ăn không?"
Cửa bếp bị đẩy mạnh ra.
Thư tiên sinh và Lâm Trạch lần lượt bước vào.
Ta vừa đưa một cái sủi cảo vào miệng thì bị Lâm Trạch bắt gặp.
Ta vội vàng nuốt xuống, suýt nữa bị nghẹn.
Hắn và Thư tiên sinh ngửi thấy mùi thơm, lập tức nhìn về phía đĩa sủi cảo.
Ta nhanh chóng lấy nắp đậy kín đĩa lại.
Rồi cung kính hành lễ: "Để nô tỳ nấu chút mì, sẽ xong ngay ạ."
Lâm Trạch bước đến, mở nắp ra, nhấc lên một cái, bắt chước ta, trực tiếp đưa vào miệng.
Vừa cắn một miếng, biểu cảm của hắn thay đổi ngay lập tức.
Hắn lập tức cầm lấy cái thứ hai.
Nhưng vừa đưa lên miệng, hắn chợt nhớ đến Thư tiên sinh, thế là lại đưa cả đĩa đến trước mặt tiên sinh, nói: "Tiên sinh, ngài cũng nếm thử đi, ngon lắm."
Ta muốn ngăn lại nhưng không kịp.
Thư tiên sinh cũng cầm một cái, đưa vào miệng.
Sau đó, hai người một người một cái, nhanh chóng ăn sạch toàn bộ thành quả ta đã vất vả cả buổi sáng.
Ăn xong, cả hai đồng loạt bắt ta kiểm điểm—tại sao món ngon như vậy lại chưa từng dâng lên bàn ăn.
Ta vò tay, nhỏ giọng nói: "Vì nhân bánh làm từ hẹ."
Lâm Trạch sửng sốt, lập tức im lặng.
Thư tiên sinh cũng hơi ngẩn ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");