(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Chỉ đột nhiên im lặng.
Hồi lâu, hắn mới lên tiếng:
"Phu nhân của Thư tướng quân tên là Bạch Vi, nàng là biểu tỷ của ta."
"Hả?"
Ta choáng váng—ta đã hỏi sai người rồi!
Nhưng Bạch Chỉ không để tâm.
Hắn kể:
"Bạch Vi là mỹ nhân đẹp nhất trong số những cư dân bản địa chúng ta."
"Thư tướng quân thuê Bạch quản gia quản lý tướng quân phủ, Bạch quản gia thấy Thư tướng quân vẫn chưa lập gia đình, liền tiến cử cháu gái mình là Bạch Vi."
"Hai người họ vừa gặp đã yêu, nhanh chóng thành thân."
"Một năm sau, Bạch Vi sinh hạ Thư Vân Nhi."
"Bạch Vi thích ca hát, thích nhảy múa, Thư tướng quân chưa từng ngăn cấm hay ràng buộc nàng."
"Hai người họ luôn yêu thương thắm thiết."
"Mỗi năm Thư tướng quân đến chỗ Hoài vương bẩm báo công tác, đều dẫn theo thê tử và nữ nhi."
"Năm ấy, cũng đến ngày lên đường đến Hoài phủ, nhưng sáng sớm hôm đó, Bạch Vi lại bị nôn mửa không ngừng, Thư Vân Nhi thì tối qua chơi đùa quá mức, sáng dậy không nổi."
"Thư tướng quân bất đắc dĩ phải xuất phát một mình."
"Lũ Ốc Nô biết được tin Thư tướng quân rời khỏi Hoa Diên, lập tức tập kích trong đêm."
"Thị vệ trong phủ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, bảo vệ chủ nhân bằng mạng sống."
"Nhưng sức người có hạn, quân số chênh lệch quá lớn, toàn bộ hộ vệ đều bị g.i.ế.c sạch."
"Chỉ còn lại Bạch quản gia cùng vài gia nhân trốn trong mật thất, đưa theo Bạch Vi và Thư Vân Nhi."
"Nhưng bọn chúng vẫn phát hiện ra bọn họ."
"Thư tướng quân nhớ nhung thê tử và nữ nhi, bẩm báo xong liền vội vàng trở về."
"Hắn ngày đêm gấp rút hành quân, nhưng khi đến nơi, chỉ kịp cứu được nữ nhi được Bạch quản gia liều chếc bảo vệ."
"Bạch Vi đã chếc, lúc ấy, nàng đang mang thai hai tháng."
"Khi đó, binh lực của Hoa Diên chưa đến năm trăm người."
"Sau khi Bạch Vi qua đời, Hoài vương nhận thức được vấn đề nghiêm trọng, lập tức điều thêm một ngàn năm trăm binh sĩ đến Hoa Diên."
*
Ta nghe xong, trong lòng vô cùng xót xa cho Thư Bình Phong.
Ta hỏi:
"Thư tướng quân làm sao có thể vượt qua nỗi đau này?"
Bạch Chỉ thở dài:
"Hắn không hề vượt qua, chỉ là đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc chăm sóc nữ nhi và báo thù."
"Báo thù?"
Bạch Chỉ gật đầu.
Hắn nói:
"Thư tướng quân thề sẽ tiêu diệt sạch lũ Ốc Nô."
"Nhưng chúng phân tán rải rác, giỏi ẩn nấp và chạy trốn, muốn tóm gọn không phải chuyện dễ dàng."
"Thư tướng quân đã suy nghĩ đối sách nhiều năm, nhưng vì nạn dịch bệnh, tiến độ vô cùng chậm chạp."
Bạch Chỉ siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:
"Không thể c.h.é.m chếc ngay lập tức, nhưng sớm muộn gì cũng phải khiến chúng chếc vì bệnh dịch."
Ta trầm tư trong giây lát, sau đó nói:
"Tính cả ta vào đi."
Bạch Chỉ kinh ngạc, "Chuyện này không phải trò đùa đâu."
Ta bình tĩnh hỏi:
"Lũ Ốc Nô đó có vóc dáng cao lớn lắm sao?"
Bạch Chỉ sững sờ, rồi lắc đầu:
"Không khác gì chúng ta cả."
48
Trường học nhanh chóng được thành lập.
Thư tiên sinh và Lâm Trạch phụ trách dạy chữ cho lũ trẻ.
Mỗi ngày chỉ học văn hóa nửa buổi, thời gian còn lại sẽ do võ quan trong quân doanh dạy võ công hoặc kỹ năng sinh tồn.
Phương án giảng dạy do Thư Bình Phong quyết định.
Đám trẻ rất thích.
Ta đến tìm Thạch ma ma, vừa hay thấy nó đang trèo lên một cây dừa, phía sau Thư Vân Nhi bám sát theo sau.
Dưới gốc cây, Lâm Trạch đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên.
*
Ta đánh giá hắn một lượt—gầy gò, sắc mặt không tệ.
Cảm giác được ánh mắt ta, hắn quay sang nhìn lại.
Nhìn thấy ta, ánh mắt lập tức sáng lên, mừng rỡ bước tới.
Hắn hơi căng thẳng, mở miệng nói:
"Thạch Đậu, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?"
*
Ta vung vẩy tay áo, tay áo màu xanh da trời.
Sau đó nhoẻn miệng cười với hắn, nụ cười tùy tiện, không theo quy củ gì.
Nhưng hắn lại chăm chú nhìn ta, nói:
"Ngươi trở nên xinh đẹp hơn rồi."
*
Ta đáp:
"Ta vốn đã đẹp sẵn mà."
Hắn nói:
"Đúng vậy, nhưng khác với trước kia."
Ta nghĩ, trước đây ta là nô tỳ, giờ thì không phải nữa.
Ta có thể làm chủ chính mình, đương nhiên sẽ khác.
*
Thư tiên sinh đứng ở không xa, lặng lẽ nhìn về phía này.
Ta nhìn sang hắn, hắn liền cười với ta, nụ cười hơi ngượng ngùng.
Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, hắn vẫn chưa thoát khỏi sự lúng túng.
Lâm Trạch nói:
"Thạch Đậu, ngươi cứ như đã trở thành một con người khác vậy."
Ta đáp:
"Phải không? Hoa Diên nuôi dưỡng con người mà."
Nói xong, ta xoay người định rời đi.
Từ xa, Bạch Chỉ gọi ta.
Lâm Trạch lên tiếng sau lưng ta:
"Thạch Đậu, mẫu thân ta đã mất rồi."
"Phụ thân không đoái hoài đến ta nữa, ta được tự do rồi."
*
Ý gì đây?
Vừa chạy về phía Bạch Chỉ, ta vừa nghĩ—
Không phải hắn lại muốn ta làm thông phòng cho hắn đấy chứ?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nếu vậy… thì cứ để Bạch Chỉ dùng thuốc độc tiễn hắn xuống hoàng tuyền đi cho rồi.
*
Bản cô nương không có hứng thú với mấy chuyện tình cảm yêu đương.
Nửa đời trước, ta chỉ muốn đưa Thạch Ma Ma sống những ngày tháng tốt đẹp.
Nửa đời sau, ta chỉ muốn giếc sạch quân Ốc Nô!
49
Bạch Chỉ cho ta xem túi hương hắn làm, hiệu quả đuổi muỗi cực kỳ tốt.
Muỗi là nguồn lây lan ôn dịch, phòng muỗi chính là phòng trừ chướng khí.
Năm nào hắn cũng làm, để người trong phủ sử dụng.
Đây chính là lý do vì sao phủ tướng quân lại an toàn như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");