Nương Nương Nhóm Lửa

Chương 37: Chương 37




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe ta kêu lên, Bạch Chỉ vội vàng nhận lấy, quan sát tỉ mỉ.  

 

Những binh sĩ khác cũng vây lại xem.  

 

Người lính may mắn tìm được cây thanh hao đầu tiên, run rẩy chỉ về phía con đường nhỏ trên núi, lắp bắp nói:  

 

"Kìa… kìa… kìa…!"  

 

Ở đó, một cánh đồng thanh hao bạt ngàn trải dài!  

 

*

 

Ta lập tức chỉ huy:  

 

"Hái lá! Hái phần lá! Lá có hiệu quả mạnh nhất!"  

 

Các binh sĩ hành động cực kỳ nhanh chóng.  

 

Chỉ trong chốc lát, chúng ta thu thập được hai bao tải lớn.  

 

Bạch Chỉ ra lệnh chia đội:  

 

Một nhóm theo chúng ta trở về, nhóm còn lại tiếp tục thu hoạch.  

 

*

 

Ta trở về phủ tướng quân trước.  

 

Bạch quản gia báo tin:  

 

"Thạch ma ma bị bệnh rồi!"  

 

Bà sốt cao, rét run, toàn thân đau nhức, đầu đau như búa bổ, nôn mửa, tiêu chảy…"  

 

Ta hoảng hốt, hai chân mềm nhũn.  

 

Ta chưa bao giờ nghi ngờ hiệu quả của thanh hao, nhưng lúc này, ta sợ rằng nó không có tác dụng.  

 

*

 

Bạch Chỉ chạy về doanh trại, dẫn theo nhóm bếp binh, đốt lửa dựng nồi, chuẩn bị sắc thuốc.  

 

Ta nói:  

 

"Chờ tin ta."  

 

Bên này, ta sắc nhiều liều thuốc với nồng độ khác nhau.  

 

Ta chọn liều cao nhất, tự mình uống trước.  

 

Sau một canh giờ, không có phản ứng gì bất thường.  

 

Ta mang chén thuốc đến trước mặt Thạch ma ma. 

 

Trước khi đút thuốc, ta hỏi bà:  

 

"Ma ma, người có tin con không?"  

 

Thạch ma ma môi run rẩy, yếu ớt nói:  

 

"Đậu nhi, ma ma tin con."  

 

Ta cho bà uống thuốc.  

 

Sau đó, lòng như lửa đốt, thấp thỏm chờ đợi.  

 

Nếu Thạch ma ma không qua khỏi... ta phải làm sao?  

 

Ta nhanh chóng hạ quyết tâm.  

 

Cùng lắm thì đi theo bà!  

 

*

 

Hai canh giờ sau, Thạch ma ma không còn vật vã nữa.  

Bốn canh giờ sau, bà hạ sốt.  

Năm canh giờ sau, bà khẽ mở mắt, nhẹ nhàng nói với ta:  

 

"Thạch Đậu, ta muốn uống cháo."  

 

*

 

"Hiệu quả! Bạch Chỉ! Hiệu quả rồi!"  

 

Ta hét lớn, vừa cười vừa khóc.  

 

Bạch quản gia nhanh như cơn gió chạy về quân doanh báo tin.  

 

Bạch Chỉ lập tức trình báo với Thư tướng quân.  

 

*

 

Thư Bình Phong đang rối bời, đến mức miệng nổi đầy vết lở loét.  

 

Hoa Diên có hơn hai nghìn binh sĩ đồn trú.  

 

Nhưng mỗi năm, cứ đến mùa dịch, đều mất đi một phần ba số quân.  

 

Nhìn từng người lần lượt ngã xuống, năm này qua năm khác, hắn sắp không chịu đựng nổi nữa!  

 

Nghe Bạch Chỉ báo cáo, hắn tức tốc chạy như gió trở về, Bạch Chỉ hổn hển đuổi theo sau.  

 

Vừa đến nơi, thấy Thạch mụ mụ chậm rãi húp cháo, hắn mừng đến phát run.  

 

Hắn lập tức ra lệnh cho Bạch Chỉ:  

 

"Về doanh trại! Dùng thuốc ngay lập tức!"  

 

Bạch Chỉ cắm đầu chạy đi, vừa chạy vừa hét:  

 

"Dùng thuốc! Dùng thuốc! Dùng thuốc!!!"  

 

*

 

Ba ngày sau.  

 

Người bệnh nặng đã có thể ngồi dậy.  

Người bệnh nhẹ có thể đứng lên.  

 

Quân y vừa khóc vừa nói:  

 

"Tướng quân! Tất cả đều có hiệu quả!"  

 

Phó tướng rưng rưng nước mắt:  

 

"Tướng quân! Không cần gửi cáo phó nữa!"  

 

Thư Bình Phong cũng rơi lệ.  

 

*

 

Phủ tướng quân bị vây kín.  

 

Tướng sĩ tự phát hô vang:  

 

"Cảm tạ Thạch Đậu cô nương đã cứu mạng!"  

 

"Thạch Đậu cô nương! Thạch Đậu cô nương!"  

 

Dần dần, tiếng hô biến thành…  

 

"Thạch Đậu nương nương!"  

 

Ta hoảng hốt, vội vã bảo Bạch Chỉ ngăn lại:  

 

"Ta chỉ là một đứa nhóm lửa, sao dám nhận danh hiệu ‘nương nương’ chứ?!"  

 

Bạch Chỉ nhìn ta thật sâu, không động đậy, chỉ cười nói:  

 

"Nương nương nhóm lửa? Cũng hợp đấy."  

 

Ta vội quay sang tố cáo với Thư Bình Phong.  

 

Thư tướng quân nghiêm túc nói:  

 

"Thạch Đậu cô nương, vì sao cô lại cảm thấy mình không xứng với danh hiệu ‘nương nương’?  

 

Danh xưng này không phải ‘nương nương’ trong cung đình.  

 

Mà là ‘thần tiên nương nương’!"  

 

"Cô đã cứu sống vô số người, nếu không phải thần tiên nương nương, thì là gì?"  

 

Ta cứng đờ, bối rối đến mức không biết phải nói gì.  

 

Đây không phải công lao của ta.  

 

Ta chỉ đơn giản là kết nối tri thức hiện đại với trí tuệ cổ đại mà thôi.  

 

Nhưng ta không dám nói ra.  

 

*

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thư Bình Phong không thèm quan tâm đến vẻ mặt "ta thật không dám nhận" của ta.  

 

Hắn ra lệnh cho thân tín:  

 

"Lập tức phái người đến bẩm báo với Hoài Vương Điện hạ!  

 

Bên đó cũng đang rất cần phương thuốc này!"  

 

"Nhớ giữ bí mật." 

 

42

 

Chúng ta ngồi lại với nhau, cùng ăn gà hầm nước dừa.  

 

Thịt gà mềm ngon, thơm ngọt, hương vị tuyệt hảo.  

 

Dịch bệnh đã được kiểm soát, phủ tướng quân tràn ngập bầu không khí an lành.  

 

Bạch quản gia đặc biệt nấu món gà hầm nước dừa mà Thư Vân Nhi thích nhất.  

 

Thạch Mài ăn một miếng, tấm tắc khen:  

 

"Không ngờ gà ở Hoa Diên lại ngon như vậy."  

 

Thư Vân Nhi giải thích:  

 

"Là nhờ dùng nước dừa để hầm đấy."  

 

Món này vốn nấu cho bốn người chúng ta.  

Nhưng Bạch Chỉ lại mò đến ăn chực.  

 

Người này thật đúng là mặt dày!  

 

Lần đầu gặp, hắn lạnh lùng nghiêm túc bao nhiêu.  

Bây giờ, lại tùy tiện vô phép bấy nhiêu.  

 

Ngồi xuống ghế là vắt chân chữ ngũ, thảnh thơi nhai thịt gà.  

 

Thạch Mài nhìn mà trố mắt, thì thầm với ta:  

 

"Thư tiên sinh và Lâm thiếu gia chưa bao giờ ngồi như thế này."  

 

Bạch Chỉ nhướn mày, bĩu môi:  

 

"Bọn họ sống có tiêu d.a.o như Bạch ca ca không? Có vui vẻ bằng ta không?"  

 

Thạch Mài nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:  

 

"Không. Thư tiên sinh lúc nào cũng nghiêm mặt, Lâm thiếu gia cũng rất ít khi cười."  

 

Bạch Chỉ bật cười:  

 

"Nhìn đi! Đây mới là đứa trẻ thông minh."  

 

"Phân biệt rõ ai mới là thúc thúc thông minh nhất!"  

 

Thạch Mài bị xoay đến mụ mị, gật đầu liên tục.  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.