Nương Nương Nhóm Lửa

Chương 34: Chương 34




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thôi Diễn cười khổ tiếp chỉ.  

 

Thôi Uyển Nhi luôn sùng bái ca ca mình, lần này có thể tự tay định đoạt con đường của huynh trưởng, cũng xem như thỏa mãn tâm nguyện.  

 

Nàng bắt đầu chuẩn bị rời đi, chủ yếu lo liệu chuyện của phụ thân.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Cùng lúc đó, Thạch ma ma cũng muốn nhanh chóng đưa ta và Thạch Mài rời khỏi đây.  

 

Bà chủ động tìm Thư phu nhân xin từ biệt.  

 

Thư phu nhân đề nghị bà nên thu xếp chỗ ở xong xuôi rồi hẵng đi.  

 

Thư tướng quân thậm chí còn trực tiếp giữ lại, nhờ chúng ta ở lại thêm một thời gian, để bầu bạn với Thư Vận Nhi.  

 

Đại phu nói, sự hồi phục nhanh chóng của Thư Vận Nhi, không thể tách rời khỏi chúng ta.  

 

Ta hiểu điều này—một môi trường gia đình tốt là vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của trẻ nhỏ.  

 

Vì vậy, chúng ta bàn bạc một chút, quyết định đồng ý.  

 

Ta tranh thủ thời gian dán mình trong tàng thư các.  

 

Thạch ma ma dẫn hai đứa nhỏ đi xem nhà, một đám thị vệ theo sau.  

 

Mấy người bán nhà sợ đến run cả chân, giá cả cũng không dám hét cao.  

 

Thạch ma ma càng xem càng vui, đến mức gần như hoa cả mắt. 

 

39

 

Kết quả kỳ thi thứ hai đã có.  

 

Không may thay, lời của Thạch Mài đã ứng nghiệm—Lâm Trạch trượt.  

 

*

 

Thôi Uyển Nhi là người đầu tiên nhận được tin tức.  

 

Lúc này, sắc lệnh bổ nhiệm của Thôi Diễn cũng đã được ban xuống, mọi việc trong nhà Thôi Uyển Nhi cũng đã sắp xếp ổn thỏa.  

 

Thôi Diễn phái tâm phúc đến đón nàng lên kinh thành.  

 

Trước khi rời đi, Thôi Uyển Nhi đến Lâm phủ một chuyến.  

 

Nàng nói với Lâm lão gia:  

 

"Lâm Trạch thi rớt, đều là do Lâm phu nhân nạp thiếp gây họa. Nếu không phải Đào Nhi, Bích Nhi lén lút câu dẫn, đưa mắt đưa mày, khiến hắn xao động tâm thần, suốt ngày nghĩ đến nữ nhân, không còn lòng dạ học hành, thì sao có thể trượt kỳ thi thứ hai?"  

 

Lâm lão gia đang thất vọng cực độ, muốn tìm người trút giận, vài câu của Thôi Uyển Nhi chọc giận ông ta đến cực điểm.  

 

Tâm phúc của Thôi Diễn biết nàng đang bất bình, bèn thì thầm vào tai Lâm lão gia mấy câu.  

 

Lâm lão gia toát mồ hôi lạnh, nhìn Thôi Uyển Nhi, dậm chân một cái, lập tức tuyên bố nâng Đào Nhi, Bích Nhi thành di nương thứ năm, thứ sáu của mình.  

 

Từ thiếp của thiếu gia biến thành thiếp của lão gia, hai nàng không những không giận, ngược lại càng thêm vui sướng.  

 

Dù sao, tài sản của Lâm gia vẫn nằm trong tay Lâm lão gia.  

 

Lâm phu nhân vừa thấy vậy, trực tiếp tức giận đến hôn mê bất tỉnh.  

 

Lâm lão gia lập tức chọn nha hoàn mới hầu hạ bà ta, còn Đào Nhi, Bích Nhi thì được giữ lại trong phòng hắn, tuyệt đối không thể quay về hầu hạ Lâm phu nhân nữa.  

 

Không thể làm chậm trễ đêm tân hôn của hắn.  

 

*

 

Đến khi Lâm Trạch vội vàng chạy về phủ, thì Đào Nhi, Bích Nhi đã kiểm tra ra mang thai.  

 

Lâm lão gia vui mừng khôn xiết, ban thưởng lớn cho toàn phủ.  

 

Lâm Trạch vừa bước vào cửa, Lâm phu nhân còn chưa kịp tố khổ, đã tức đến thổ huyết mà qua đời.  

 

Lâm Trạch giận dữ, nhưng còn chưa kịp phát hỏa, Lâm lão gia đã ra tay trước:  

 

"Trạch nhi, con đừng thấy ấm ức, cũng đừng oán trách mẹ con."  

 

"Ta cần cù vất vả bao nhiêu năm, trừ mẹ con sinh được con, bốn vị di nương trước chẳng ai sinh được mụn con nào. Mẹ con vừa bại liệt, hai vị di nương mới liền có thai."  

 

"Mẹ con hại ta mất bao nhiêu đứa nhỏ! Ta thật có lỗi với tổ tông! Nếu không phải nể mặt con, mẹ con đã sớm bị xóa tên khỏi gia phả, vứt xác vào loạn táng cương rồi..."  

 

Bốn vị di nương cầm khăn tay lau nước mắt, nức nở sụt sùi.  

 

Lâm Trạch mồ hôi lạnh túa ra.  

 

Còn gì mà hắn không hiểu nữa?  

 

Hắn nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể mẫu thân mình, thật khó mà tưởng tượng, một người mẹ mà hắn luôn kính yêu, lại có thể tàn nhẫn như vậy.  

 

Thôi Uyển Nhi nói không sai, mẫu thân hắn cũng giống như mẫu thân nàng—ngoài mặt hiền từ, nhưng tâm địa độc ác.  

 

Cơn giận của Lâm Trạch tan đi, hắn âm thầm lo liệu tang sự cho Lâm phu nhân.  

 

Lâm lão gia không phản đối Lâm Trạch tận hiếu, chỉ lạnh lùng quan sát, bởi ông ta hận Lâm phu nhân đến tận xương tủy.  

 

Nếu Lâm Trạch xảy ra chuyện, hắn sẽ tuyệt tự tuyệt tôn.  

 

*

 

Đời người có cảnh ngộ khác nhau.  

 

Bên kia, Lâm Trạch trượt kỳ thi, tang mẫu, chìm trong tuyệt vọng.  

 

Bên này, Thạch ma ma cuối cùng cũng chọn được một căn viện vừa rộng rãi vừa sáng sủa.  

 

Có tổng cộng bốn gian phòng, chừa lại một gian cho Thư Vận Nhi.  

 

Chúng ta đều rất thích nơi này.  

 

Nhưng ngay lúc chuẩn bị giao tiền, Thư Bình Phong vội vã chạy đến, cực lực ngăn cản.  

 

Hắn nói:  

 

"Thạch ma ma, bà có muốn mang theo bọn trẻ đi Hoa Diên với ta không?"  

 

"Ở đây, bà chỉ có một viện nhỏ, một cửa tiệm. Nhưng nếu đến Hoa Diên, cả phủ tướng quân, thậm chí toàn bộ Hoa Diên đều cho phép bà trồng rau, nuôi gà, nhận nuôi trẻ bị bỏ rơi."  

 

Vừa nghe đến "nhận nuôi trẻ bị bỏ rơi", Thạch ma ma lập tức động lòng.  

 

Ta cũng động lòng.  

 

Nơi này quá gần kinh thành, quá nguy hiểm.  

 

Hơn nữa, còn có một mối họa chưa dứt.  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.