(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chớp mắt một cái, Thư Vận Nhi đã biến mất.
Họ lùng sục khắp Thư phủ, tìm tất cả những nơi có khả năng, nhưng vẫn không thấy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Bọn họ lo lắng đến phát cuồng, vội báo tin cho Thư Bình Phong.
Hắn sợ rằng cừu nhân tìm đến, lập tức phái người lục soát khắp nơi, còn báo quan sai đi điều tra.
Nhưng tìm hết các ngóc ngách trong thành, cũng không thấy tung tích Thư Vận Nhi, càng không phát hiện bóng dáng quân Quách Du.
Thư phu nhân đứng ngồi không yên.
Ngược lại, Thư Bình Phong bình tĩnh trở lại.
Hắn nhận định, Thư Vận Nhi chắc chắn vẫn còn trong Thư phủ.
Thế là hắn dẫn người lùng sục từng góc một, bắt đầu từ những viện không có người ở, tiếp đến viện của Thư Bình Vân, rồi qua chỗ của Thôi Uyển Như.
Cuối cùng, đến sân của Lâm Trạch.
Đúng lúc mấy ngày nay, Thư tiên sinh bận bầu bạn với Thư phu nhân, không đến sân Lâm Trạch.
Họ cho rằng chúng ta bị giam lỏng trong viện, không thể nào gặp được Thư Vận Nhi, càng không thể giấu nàng trong này.
Ai mà ngờ—Thạch Mài là một đứa trẻ không theo quy củ!
Ai mà ngờ—Thạch Mài là một đứa trẻ không theo quy củ!
Trước đây, ta thường ra hồ sen luyện Bát Đoạn Cẩm.
Mấy hôm nay bị nhốt, không thấy sen, lòng ta chắc chắn buồn bã.
Thạch Mài âm thầm trốn ra ngoài, định hái vài bông sen mang về.
Kết quả, chưa kịp hái sen, lại xách về một cô bé.
Đây chính là duyên phận.
Cũng nhờ cái duyên này, Thư Bình Phong đã tìm ra phương hướng chữa trị cho con gái.
Thư phu nhân nắm lấy tay ta, nói:
"Thạch Đậu, ta nhìn ra rồi, cô không phải một nha hoàn tầm thường."
"Cô giúp nhi tử ta dưỡng tốt thân thể."
“Cô giúp cháu gái ta mở miệng lần đầu tiên sau ba năm."
"Thư phủ, cảm ơn cô."
"Bản thân ta, cũng cảm ơn cô."
Lời cảm ơn này, chân thành tha thiết, không còn bất kỳ kiêu ngạo hay xa cách nào như trước.
Làm ta xấu hổ không biết để tay vào đâu.
Bà ấy còn hứa hẹn:
"Thạch Đậu, ta sẽ ban chocô một đại lễ."
Ta muốn nói:
"Giúp ta lấy lại thân khế của Thạch ma ma là đủ rồi."
Nhưng vừa liếc thấy Lâm Trạch cũng có mặt, ta không dám mở miệng.
Sợ hắn phát điên.
33
Thư phu nhân hứa ban cho ta một món đại lễ.
Nhưng chờ mãi, chờ hoài, vẫn chẳng thấy đâu.
Ta và Thạch ma ma ngày ngóng đêm mong, nhưng vẫn không có tin tức.
Tuy nhiên, cũng nhận được một số lợi ích thực tế khác.
Thư phu nhân nâng ba người chúng ta lên thành ân nhân của Thư phủ, không còn coi như hạ nhân nữa.
Dù không được phép trồng rau, nuôi gà, nhưng lệnh cấm bị dỡ bỏ, cho phép chúng ta tự do ra vào phủ.
Mà thực ra, không dỡ bỏ cũng không được.
Bởi vì Thư Vận Nhi hễ rời xa chúng ta là lại không mở miệng.
Thư phu nhân chẳng còn cách nào, đành phải để mặc.
*
Thư Bình Phong mời danh y đến, kê đơn thuốc phối hợp với thực liệu.
Nhờ vậy, Thư Vận Nhi hồi phục rất nhanh.
Từ chỗ nói từng chữ một, bây giờ đã có thể nói thành câu ba, bốn chữ.
Câu nàng nói nhiều nhất chính là:
"Thạch Mài, đợi ta."
Nàng đã trở thành cái đuôi nhỏ của Thạch Mài.
Thạch ma ma thổn thức:
"Ta đúng là có phúc. Nhặt một đứa trẻ, nó có tiền đồ. Nhặt thêm đứa nữa, nó cũng có tiền đồ. Ta hẳn nên nhặt thêm vài đứa nữa."
Ta cười:
"Không phải đứa trẻ nào người nhặt về cũng có tiền đồ, mà là vì người tốt, nên những đứa theo người cũng tốt lên."
Thạch ma ma nghe xong, vô cùng hưởng thụ.
*
Lâm Trạch đối với Thạch ma ma thay đổi hẳn thái độ.
Hắn dần nhận ra, bà chính là nhân vật trung tâm trong thế giới của ta.
Muốn đến gần ta, trước hết phải tiếp cận Thạch ma ma.
Thêm nữa, thời gian ở Thư phủ, hắn cũng thực sự cảm nhận được sự thiện lương của bà.
Hắn bắt đầu chủ động đối xử tốt với Thạch ma ma, thái độ càng lúc càng thân thiết.
Thư tiên sinh thì khỏi nói, cách ba hôm lại chạy đến.
Thứ nhất, để bồi dưỡng tình cảm với cháu gái.
Thứ hai, sau một thời gian ăn thức ăn do Thư phu nhân sắp xếp, hắn cảm thấy không khỏe.
Hắn bắt đầu hoài niệm tay nghề của ta và Thạch ma ma.
Chúng ta không được vào đại trù phòng, nhưng trong sân của Lâm Trạch có một gian bếp nhỏ.
Từ trước đến nay, bữa ăn của ba người chúng ta đều tự lo liệu.
Vậy nên Thư tiên sinh bắt đầu đến "ăn chực".
Thư phu nhân để mặc hắn.
Với bà, sức khỏe của nhi tử và cháu gái quan trọng hơn tất cả.
Ở điểm này, Thư phu nhân đúng là cao minh hơn Lâm phu nhân rất nhiều.
*
Thạch ma ma nói:
"Xem ra Thư phu nhân cũng không tệ, nhưng sao bà ta mãi chưa nhắc gì đến chuyện ban thưởng?"
"Không lẽ muốn quỵt nợ?"
Trải qua một khoảng thời gian bị giam lỏng, Thạch ma ma không còn muốn ở lại nữa.
Đại hộ nhân gia, không thể trông cậy được.
Ta cũng cảm thấy sốt ruột, nhất là khi Lâm Trạch bắt đầu nhìn ta bằng ánh mắt khác lạ.
Trong mắt hắn, chứa đầy dục vọng chưa từng có.
Ta hỏi Thạch ma ma:
"Người xem con có gì thay đổi không?"
Thạch ma ma nhìn ta một lượt, nói:
"Không thay đổi mà."
Lại quan sát kỹ hơn, bà ngạc nhiên:
"Khoan đã, đúng là có chút khác."
"Mũi cao hơn một chút, cằm nhọn hơn một chút, mắt to hơn một chút… ơ? Sao lông mày lại đậm hơn thế này?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");