(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Với một gia đình nhỏ như chúng ta, một ngàn lượng bạc, nếu chi tiêu hợp lý, đủ sống cả đời không lo.
Lần đầu tiên trong đời, Thạch Ma Ma cảm thấy việc làm chủ một gia đình không còn là giấc mơ xa vời, mà đã ở ngay trước mắt—chỉ còn cách một bước.
Bà xúc động nói:
"Thạch Đậu, giờ ta mới hiểu vì sao người ta muốn có con cái.
"Con cái nuôi tốt rồi, đúng là chỗ dựa vững chắc!"
"Ma Ma thật lòng cảm ơn con, Thạch Đậu!"
Bà khóc đến nhoè cả mặt.
Nhưng đôi mắt, hàng chân mày, khoé miệng—tất cả đều tràn ngập tự hào.
Một niềm kiêu hãnh mãnh liệt cũng trào dâng trong ta.
Ta lần đầu tiên cảm nhận được niềm hạnh phúc tột cùng khi có thể mang đến niềm vui cho những người mình yêu thương.
Ta kích động đến phát run.
Buột miệng mạnh miệng:
"Ma Ma, người cứ thoải mái tiêu, sau này con còn kiếm được nhiều hơn nữa!"
Thạch Ma Ma lau nước mắt, lườm ta một cái:
"Tiêu bậy bạ cái gì, đây là số tiền để chúng ta an cư lập nghiệp, không thể tiêu tùy tiện."
Bà gấp ngân phiếu cẩn thận, nhét vào ngăn bí mật dưới đáy hòm, đậy nắp lại.
Sau đó, bà lấy ra một ít bạc vụn từ ngăn trên.
Bà nói:
"Nhưng cũng không thể quá tiết kiệm.
"Có tiền rồi, phải để con và Thạch Mài sống tốt hơn."
Bà chăm chú quan sát ta, nhận xét:
"Trông cũng khá đấy, nhưng suốt ngày mặc đồ tối màu, cũng chẳng thoa phấn dặm son, đẹp đến đâu cũng bị giấu mất."
Bà gọi Thạch Mài đến, nói muốn dẫn nó ra ngoài mua vải để may áo mới cho hai chúng ta.
Lại muốn mua hai xâu kẹo hồ lô.
*
Từ trước đến nay, quần áo của ta đều là vải cũ từ y phục bỏ đi của Lâm phủ.
Lần này, bà nói phải may đồ mới, chỉnh trang lại một chút.
Còn có kẹo hồ lô, mua cho chúng ta ăn cho đỡ thèm.
Thạch Mài vừa nghe thấy có kẹo hồ lô, lập tức nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Ta nắm tay Thạch Ma Ma, nói:
"Ma Ma cũng phải có phần."
Thạch Mài cũng gật đầu lia lịa:
"Đúng, đúng, đúng!"
Thạch Ma Ma sụt sịt mũi, nói:
"Được, chúng ta ai cũng có phần!"
Thạch Mài nóng ruột, hí hửng kéo Thạch Ma Ma chạy ra ngoài.
Ta nhìn theo bóng họ, khoé mắt lấp lánh lệ.
Thật sự quá kích động.
Cảm xúc này còn vui sướng hơn cả khi ta đỗ bảng vàng trước khi xuyên qua.
Thì ra, hạnh phúc lại đơn giản như vậy.
27
Có bạc trong tay, Thạch Ma Ma rõ ràng vững tâm hơn hẳn, phạm vi quan tâm cũng mở rộng ra.
Trước đây, bà chỉ để ý đến ta và Thạch Mài.
Bây giờ, ngay cả hai gia nhân hầu hạ Thôi Uyển Nhi, bà cũng săn sóc.
*
Tiểu Sơn là gia đinh, Tiểu Hạnh là nha hoàn.
Cả hai đều có tính cách nhút nhát, ở trong Thư phủ luôn rón rén dè dặt.
Nhưng sau khi Thạch Ma Ma nướng cho mỗi người một bắp ngô, cả hai dạn dĩ hơn hẳn.
Dần dần, họ chủ động giúp bà chẻ củi, xới đất.
Rồi cũng thân thiết với ta và Thạch Mài hơn.
Thạch Mài rất thích đông người, thế là mỗi khi ăn cơm, nó đều gọi Tiểu Sơn và Tiểu Hạnh cùng ăn.
Thạch Ma Ma gật đầu đồng ý, hai người họ mừng đến suýt ngất.
Lâu dần, Thư phủ chia thành ba nhóm rõ rệt.
Thôi Uyển Nhi một mình một phe.
- Có lẽ chịu ảnh hưởng từ ta, nàng đọc sách suốt ngày.
- Thư tiên sinh cho phép nàng mang sách từ thư phòng về phòng mình.
Thư tiên sinh và Lâm Trạch một phe.
- Từ khi Thôi Uyển Nhi chuyển vào, họ không còn gọi chúng ta ăn cơm chung nữa.
- Khoa cử nhị khảo cận kề, Thư tiên sinh kè kè bên Lâm Trạch, kèm cặp không rời.
Ta, Thạch Ma Ma, Thạch Mài, Tiểu Sơn và Tiểu Hạnh một phe.
- Chủ nhân có chuyện của chủ nhân, chúng ta chỉ cần lo việc của mình.
- Họ không can thiệp, chúng ta sống tự do thoải mái.
Thạch Mài là người vui nhất.
Dạo này Thư tiên sinh tạm ngừng dạy nó, dành toàn bộ thời gian cho Lâm Trạch.
Vậy nên, nó chạy theo Tiểu Sơn khắp nơi.
Ai cũng vui vẻ, an yên.
*
Tối hôm đó, Thạch Mài lại về muộn.
Thạch Ma Ma hỏi nó đi đâu.
Thạch Mài hớn hở đáp:
"Tiểu Sơn dẫn con ra ngoài chơi, tụi con gặp một đám nhóc, chơi vui lắm!"
Thạch Ma Ma hỏi:
"Có phải ở đầu phố Đông không?"
Thạch Mài gật đầu ngay:
"Dạ đúng!"
Bà lại hỏi:
"Đám trẻ đó có phải đều không đi học?"
Thạch Mài tò mò:
"Dạ đúng! Họ không cần học hành gì hết!"
Thạch Ma Ma tiếp tục hỏi:
"Quần áo chúng có phải đều chắp vá, giày có lỗ thủng, trông ai cũng gầy gò không?"
Thạch Mài trợn tròn mắt:
"Ma Ma, sao người biết hay vậy?!"
Thạch Ma Ma không trả lời, chỉ trầm mặc ngồi đó.
Ta thấy lạ, liền lên tiếng:
"Ma Ma, người sao thế?"
Bà khẽ nói:
"Chỉ có đầu phố Đông là nhiều trẻ con như vậy, mà tất cả đều là con nhà nghèo, cha mẹ bận mưu sinh, không ai chăm sóc."
Ta và Thạch Mài lặng thinh.
Vì chúng ta cũng từng như thế.
Từng là những đứa trẻ không ai chăm nom.
*
Một hồi lâu sau, Thạch Ma Ma mới nói:
"Thạch Mài, con cứ tiếp tục tìm bọn trẻ đó, mang theo ít đồ ăn chia cho chúng nó."
"Cả những gì tiên sinh dạy con, cũng dạy lại cho chúng."
Thạch Mài phấn khích:
"Dạ!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nó lại hỏi:
"Vậy con có thể dẫn họ vào phủ chơi không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");