Tần thị sống sót sau đại nạn, nhất thời vui mừng quá đỗi, nàng dập đầu với Vĩnh An đế liên tục không ngừng, "Nô tỳ tạ Hoàng thượng khai ân."
"Đừng vui mừng quá sớm." Vĩnh An đế nhàn nhạt nói: "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Ba mươi đại bản, Triệu Toàn Phúc, dẫn đi đi."
Ba mươi đại bản sẽ khiến người ta một phen đau đớn da thịt, nhưng cũng không đánh chết người. Khương Mạn cảm thấy hình phạt này của Vĩnh An đế rất thích hợp nên không mở miệng cầu tình nữa.
Tần thị có thể giữ được tính mạng đã rất cao hứng, ba mươi đại bản này nàng can tâm tình nguyện, lần này Nhị Hoàng tử gặp chuyện nói cho cùng vẫn là do nàng không chăm sóc kỹ.
Rất nhanh, bên ngoài Từ Ninh Cung liền vang lên tiếng đại bản đánh vào da thịt.
Triệu Toàn Phúc đích thân quan sát người sắc thuốc cho Nhị Hoàng tử, Khương Mạn ôm Nhị Hoàng tử, cùng với thái hậu cho Nhị Hoàng tử uống thuốc.
Thật ra thuốc mà Thang thái y kê cho Nhị Hoàng tử không đắng, nhưng có lẽ là Nhị Hoàng tử giống Khương Mạn, một chút đắng cũng không ăn được. Thuốc vừa đưa vào trong miệng, Nhị Hoàng tử nếm thấy chút vị đắng liền nôn ra hết, Khương Mạn và thái hậu phải cố gắng đút thuốc cho hắn, thuốc vừa vào miệng nước mắt hắn đã rơi không ngừng.
Không chỉ Khương Mạn và Thái hậu nương nương thấy Nhị Hoàng tử như vậy mà đau lòng, ngay cả Vĩnh An đế nhìn cảnh này cũng thấy thương Nhị Hoàng tử, nhưng không có cách nào. Mặc dù để vú nuôi uống thuốc của Nhị Hoàng tử rồi cho hắn uống sữa của vú nuôi cũng được, nhưng sẽ không hiệu quả bằng việc trực tiếp để Nhị Hoàng tử uống thuốc.
Cho Nhị Hoàng tử uống thuốc xong, Khương Mạn lại nhẹ nhàng dỗ hắn, qua chừng hai khắc đồng hồ, Nhị Hoàng tử đã ngủ say trong lòng Khương Mạn.
Mấy người Khương Mạn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đã không còn sớm, Vĩnh An đế dứt khoát ngủ lại Từ Ninh Cung. Khương Mạn không yên tâm về Nhị Hoàng tử cũng muốn ở lại đây một đêm, nhưng Từ Ninh Cung không thể so với chỗ khác, Vĩnh An đế cũng không tiện mở miệng giữ Khương Mạn lại. Cũng may Thái hậu nương nương biết Khương Mạn lo cho Nhị Hoàng tử, chủ động mở miệng bảo Khương Mạn ở lại.
Khương Mạn thuận thế liền ở lại Từ Ninh Cung.
Tần thị bị đánh, buổi tối chắc chắn không thể tiếp tục chăm sóc Nhị Hoàng tử, Khương Mạn liền ở lại phòng Nhị Hoàng tử đích thân chăm sóc hắn. Ban đêm Nhị Hoàng tử có trở mình mấy lần, đến tận rạng sáng mới ngủ yên.
Sáng hôm sau, sau khi uống thuốc, tinh thần của Nhị Hoàng tử cơ bản đã khôi phục, nhìn thấy ai cũng đòi bế.
Buổi sáng Vĩnh An đế phải lâm triều nên đã rời đi từ sớm, nhưng sau khi hạ triều liền tới Từ Ninh Cung.
Thấy Nhị Hoàng tử đang chơi vui vẻ trên nhuyễn tháp, Vĩnh An đế cũng thả lỏng hơn không ít.
Hắn nhìn qua Khương Mạn đang ngồi bên cạnh, đôi mắt dính lên người Nhị Hoàng tử, ánh mắt nhu hòa hơn, "Tối qua ái phi cực khổ rồi."
Khương Mạn lắc đầu, "Thần thiếp là mẹ ruột của Nhị Hoàng tử, chăm sóc Nhị Hoàng tử vốn là trách nhiệm của thần thiếp, thần thiếp cũng không thấy khổ cực gì."
Vĩnh An đế cười một tiếng, không nói gì thêm. Hắn còn có rất nhiều việc phải xử lý, thấy Nhị Hoàng tử đã khôi phục hắn cũng không ở lại Từ Ninh Cung quá lâu.
Bất quá lúc sắp rời đi, hắn nhìn thấy quần thâm dưới mắt Khương Mạn, vẫn ôn nhu dặn dò một câu: "Ái phi cũng phải chú ý bản thân mới được."
Trong mắt Khương Mạn tràn ngập ý cười, nói với Vĩnh An đế: "Thần thiếp tạ Hoàng thượng quan tâm, lát nữa thiếp sẽ trở về Ngọc Phù uyển nghỉ ngơi."
Khương Mạn đã chăm sóc Nhị Hoàng tử cả một đêm, nhưng lúc này lại không buồn ngủ chút nào. Nàng ở Từ Ninh Cung chăm sóc Nhị Hoàng tử từ sáng sớm, buổi trưa mới rời đi, Nhị Hoàng tử liền giao cho hai Đại Cung nữ của Nhị Hoàng tử là Đậu Khấu và Hoa Chi chăm sóc.
Mặc dù Đậu Khấu và Hoa Chi là người mà Nội Vụ phủ phân cho Nhị Hoàng tử, nhưng Khương Mạn và thái hậu đều có điều tra hai người này, không có ai đứng sau lưng cả. Hai người ở bên Nhị Hoàng tử hầu hạ lâu như vậy, đối với Nhị Hoàng tử cũng coi như ân cần. Trong tình huống không còn cách nào khác như vậy chỉ có thể giao Nhị Hoàng tử cho hai người này, dẫu sao nàng cũng không thể cứ mãi ở lại Từ Ninh Cung thế này.
Còn Tần thị, tối qua sau khi Nhị Hoàng tử ngủ say Khương Mạn có bớt chút thời gian tới gặp Tần thị. Tần thị đã nói hết tất cả những lời không dám nói trước mặt Vĩnh An đế cho Khương Mạn nghe, Khương Mạn nghe xong lại đưa cho Tần thị kim sang dược thượng hạng, để Tần thị dưỡng thương thật tốt, nói với Tần thị rằng nàng sẽ đi xin Hoàng thượng để Tần thị tiếp tục chăm sóc Nhị Hoàng tử.
Tần thị nghe nói mình còn có thể tiếp tục chăm sóc Nhị Hoàng tử thì rất biết ơn Khương Mạn.
Nếu như Hoàng thượng không để cho nàng tiếp tục chăm sóc Nhị Hoàng tử, nàng cũng chỉ là bị đuổi khỏi cung. Cung nhân phạm phải sai lầm bị đuổi khỏi cung coi như là giữ được tính mạng, nhưng cuộc sống sẽ không được tốt lắm.
Khương Mạn trên đường từ Từ Ninh Cung trở về Ngọc Phù uyển vẫn luôn suy nghĩ vì sao Tô ma ma phải nói những lời đó với Tần thị, bà ấy là có lòng tốt hay là có ý đồ xấu gì chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Mạn đều cảm thấy Tô ma ma không thể nào là ác ý. Nàng tới Từ Ninh Cung nhiều lần như vậy, cũng thường thấy được Tô ma ma cười đùa với Nhị Hoàng tử, yêu thích của bà đối với Nhị Hoàng tử không phải là giả.
Hơn nữa bà ấy là vú nuôi của Thái hậu nương nương, theo thái hậu nhiều năm như vậy, có lẽ bà ấy coi thái hậu còn quan trọng hơn bản thân mình. Nhị Hoàng tử không ảnh hưởng gì tới lợi ích của thái hậu, Thái hậu nương nương cũng thích Nhị Hoàng tử, bà ấy không có lý do gì đi làm hại Nhị Hoàng Hoàng tử cả.
Huống hồ nếu như Nhị Hoàng tử thật sự xảy ra chuyện gì ở Từ Ninh Cung, rất có thể Vĩnh An đế sẽ nảy sinh mất mãn với Thái hậu nương nương. Bà đã ở bên thái hậu sống trong hậu cung bao nhiêu năm thăng trầm, không thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nói vậy thì có thể thật sự là hảo ý của bà ấy. Có lẽ là bà thấy Thái hậu nương nương mong đợi sớm ngày nhìn thấy Nhị Hoàng tử ngồi dậy, thật lòng muốn vú nuôi ăn ngon hơn một chút để Nhị Hoàng tử khỏe thêm, sẽ sớm ngày có thể ngồi dậy.
Khương Mạn đoán không sai, Tô ma ma quả thật không có ý hại Nhị Hoàng tử, bà cũng là có lòng tốt. Trước kia khi chăm sóc Thái hậu nương nương, có đại phu nói với bà rằng vú nuôi ăn ngon, đứa trẻ sẽ càng khỏe mạnh hơn, vì vậy trong hai năm bà chăm sóc thái hậu vẫn luôn chú trọng bữa ăn, mà thái hậu cũng phát triển rất tốt. Nhưng ai biết được cùng một biện pháp lại khiến Nhị Hoàng tử đau bụng.
Khương Mạn không biết là tốt hôm qua sau khi Tô ma ma biết nguyên nhân Nhị Hoàng tử đau bụng liền tới nhận tội với Thái hậu nương nương, sau khi thái hậu biết cũng không giấu Vĩnh An đế liền mang Tô ma ma tới trước mặt Vĩnh An đế nhận sai.
Tô ma ma là vú nuôi của thái hậu, nói thế nào Vĩnh An đế cũng phải cho thái hậu vài phần thể diện, sau khi hắn nghe chuyện này xong, nói: "Tô ma ma hầu hạ mẫu hậu nhiều năm như vậy, nói một câu lao khổ công cao (1) cũng không quá, chuyện lần này của Nhị Hoàng tử cũng là do bà có lòng tốt, trẫm thấy cũng không cần phải phạt."
Thái hậu lại nói: "Hoàng thượng nhân từ, tuy nói Tô ma ma hầu hạ bổn cung đã nhiều năm, nhưng lần này vì cử chỉ vô ý mà khiến Nhị Hoàng tử gặp tai bay vạ gió, nếu không phạt gì hết cũng không được, bổn cung thấy hay là phạt để ma ma vì Nhị Hoàng tử chép kinh cầu phúc?"
Vĩnh An đế cũng không phản đối, "Vậy thì theo ý của mẫu hậu đi."
Vì vậy, lúc Khương Mạn rời khỏi Từ Ninh Cung, Tô ma ma đang ở trước mặt Bồ Tát sao chép kinh văn.