Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 27: Bà đỡ




Từ sau hôm Khương Mạn từ chối gặp Bạch Tài nhân, Bạch Tài nhân có đến Ngọc Phù uyển vài lần nhưng một lần Khương Mạn cũng không gặp. Về sau, cũng không biết là do Bạch Tài nhân đã bỏ cuộc hay có suy nghĩ gì khác, cuối cùng cũng không tìm đến Ngọc Phù uyển nữa.

Lúc này đã là cuối tháng 9, bụng Khương Mạn đã rất lớn, lúc cúi đầu ngay cả chân của mình Khương Mạn cũng không nhìn thấy.

Mà bên kia Nội Vụ phủ đã sớm chuẩn bị xong bà đỡ cùng vú nuôi cho Khương Mạn và đứa bé.

Trong tay Khương Mạn không còn người nào dùng được, chỉ có thể phái Tiểu Đậu Tử đi thăm dò bà đỡ cùng vú nuôi Nội Vụ phủ đã chuẩn bị. Lúc sinh bà đỡ là người dễ táy máy tay chân nhất, nếu bà mụ bị người khác mua chuộc động thủ lúc nàng đang sinh, cho dù có Liễm Thu và Vãn Đông bên cạnh trông chừng sợ là cũng khó phòng bị.

Mặc dù Tiểu Đậu Tử cơ trí, tiền bạc trong tay cũng dư dả, nhưng hắn rốt cuộc cũng chỉ là một thái giám của Ngọc Phù uyển, không quyền không thế, tra xét mấy ngày rồi mà vẫn không tìm ra gì. Tiểu Đậu Tử thấy thẹn với sự tín nhiệm của Khương Mạn, ở trước mặt Khương Mạn không dám ngẩng đầu.

Khương Mạn sau khi biết thì trấn an hắn, "Đây không phải là vấn đề của ngươi, ta giao cho ngươi việc này vốn là có chút làm khó ngươi, chẳng qua là trong tay ta thật sự không còn ai có thể dùng được. Ngươi có thể tra được bao nhiêu thì tra bấy nhiêu, nếu thực sự không tra ra được gì cũng không sao, cứ từ từ mà tra, dù sao từ nay đến khi ta sinh vẫn còn thời gian."

Nếu chuyện giao cho Tiểu Đậu Tử không thuận lợi, vì để phòng ngừa chuyện không hay xảy ra, lúc Vân Thái y đến chẩn mạch cho Khương Mạn, Khương Mạn sẽ hỏi rất nhiều về chuyện lúc sinh nở để Liễm Thu và Vãn Đông ở bên cạnh cùng nghe.

Mặc dù Vân Thái y không phụ trách đỡ đẻ, nhưng hắn là đại phu, hơn nữa nhìn qua rất nhiều kiến thức y thuật, hiểu biết rộng rãi, mấy chuyện liên quan đến phụ nữ sinh nở hắn cũng rất tinh thông, Khương Mạn hỏi hắn liền nói, biết cái gì thì nói hết cái đó.

Hai người Liễm Thu và Vãn Đông nghe cũng rất nghiêm túc, chỉ hận không thể ghi nhớ từng lời từng chữ mà Vân Thái y nói.

Vân Thái y đối với thái độ "bày thế chờ quân địch" của các nàng cũng có thể hiểu được, nhìn bộ dạng lo lắng của hai người còn nói thêm vài lời, "Thật ra thì tình huống nguy hiểm trong lúc phụ nhân sinh nở cũng chỉ có thế này. Thứ nhất là do vị trí bào thai không ổn, chân của hài tử ở phía dưới. Thứ hai là lúc ở trong bụng mẹ dáng dấp quá lớn. Thứ ba là chảy máu nhiều. Lúc sinh chỉ cần không xuất hiện mấy tình trạng này thì về cơ bản là an toàn. Bụng Khương Tài nhân nhìn qua cũng không phải quá lớn, đứa trẻ có khả năng rất nhỏ, cho nên các ngươi chỉ cần chú ý đến tình huống thứ nhất và thứ ba ta vừa nói là được."

Suy nghĩ một chút, Vân Thái y lại nói thêm một câu, "Hơn nữa hai vấn đề đó đều dễ bị tác động bởi hành động bên ngoài."

Khương Mạn cười nói cảm ơn với Vân Thái y, "Đa tạ Vân Thái y, chúng ta đã nhớ rồi."

Nghe xong lời của Vân Thái y, Liễm Thu cùng Vãn Đông nghĩ đi nghĩ lại trong lúc Khương Mạn sinh lỡ như gặp phải tình huống gì thì các nàng nên làm thế nào, lỡ như có người táy máy tay chân thì các nàng làm sao phát hiện kịp thời mà ngăn cản. Đến khi các nàng tự cho là đã có biện pháp giải quyết tương đối ổn thì mới yên tâm hơn một chút.

Sau đó hai người liền nhìn chằm chằm vào Tiểu Đậu Tử, để Tiểu Đậu Tử hảo hảo tra rõ bà đỡ kia rốt cuộc có đáng tin hay không.

Dưới sự an ủi của Khương Mạn và áp lực từ Vãn Đông, Liễm Thu, rốt cuộc bên kia Tiểu Đậu Tử cũng có một chút tiến triển.

" Tiểu nhân qua miệng của một tiểu cung nữ biết được một tiểu thái giám trong cung Giang Quý phi mấy ngày trước đã từng đi qua chỗ ở của hai bà đỡ."

"Giang Quý phi..." Khương Mạn trầm ngâm, nếu như hai bà mụ kia là người của Giang Quý phi, vậy Giang Quý phi sẽ để cho các nàng làm gì đây?

Lưu tử khử mẫu! (1) Khương Mạn chỉ có thể nghĩ đến mục đích này.

(1) Lưu tử khử mẫu: giữ con bỏ mẹ

Nhưng cũng có thể do bản thân suy nghĩ nhiều, bây giờ Giang Quý phi và Đức phi cùng nhau chưởng lý lục cung, nàng đi hỏi han tình hình sinh nở của phi tần hậu cung cũng là điều hợp tình hợp lý. Nhưng Khương Mạn cũng không muốn mạo hiểm, chỉ cần có một chút khả năng nàng cũng phải cẩn thận ứng đối.

"Ngươi nghĩ cách để hai bà đỡ kia rời cung đi!" Khương Mạn nói.

"Vâng." Tiểu Đậu Tử dứt khoát đáp một tiếng, chuyện này mặc dù không dễ làm, nhưng cũng không phải đặc biệt khó khăn, chỉ cần nghĩ cách nào để hai bà mụ kia sinh bệnh một trận là được. Chẳng qua là phải thật cẩn thận, không thể để cho người ngoài nhận ra chuyện này có liên quan đến Ngọc Phù uyển.

Nhưng Tiểu Đậu Tử còn bên này còn chưa hành động thì hai bà đỡ kia đã đổ bệnh rồi, hơn nữa còn là bệnh truyền nhiễm. Lần này quá tốt, không riêng gì hai bà đỡ chuẩn bị cho Ngọc Phù uyển, ngay cả những bà mụ khác ở cùng viện cũng đều bị đưa ra khỏi cung.

Mắt thấy Khương Mạn sắp đến sinh kỳ, tạm thời trong cung lại không có bà mụ để dùng, Nội Vụ phủ vội vàng chọn lại bà mụ từ dân gian một lần nữa.

Bà đỡ mới tuyển vào vừa giỏi giang lại quy củ, vừa vào cung đã vội vàng bị đưa vào Ngọc Phù uyển. Cách ngày dự sinh của Khương Mạn còn có chừng mười ngày, vì để phòng ngừa Khương Mạn trở dạ sớm, hai bà đỡ sẽ ở trong thiên điện của Ngọc Phù uyển.

Hai bà mụ đều đã hơn bốn mươi tuổi, một người họ Vương, người còn lại họ Lưu. Hai người đều vào Ngọc Phù uyển cùng ngày ra mắt Khương Mạn, cũng sờ vào bụng Khương Mạn, cuối cùng kết luận rằng vị trí bào thai trong bụng Khương Mạn bình thường, độ lớn cũng vừa phải, lúc sinh hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Khương Mạn để Liễm Thu hậu thưởng hai người, không chỉ cho bạc mà còn thưởng mỗi người một cây trâm và một đôi vòng. Cây trâm và chiếc vòng đều là đồ được gia công tỉ mỉ, mang ra ngoài đều có thể trở thành đồ gia truyền.

Hai người Vương bà tử cùng Lưu bà tử được ban thưởng hậu hĩnh như vậy, không chỉ đối với Khương Mạn thiên ân vạn tạ, mà đối với Liễm Thu cùng Vãn Đông cũng là liên tục khen ngợi.

Thái độ của Liễm Thu và Vãn Đông đối với hai người cũng không tệ, nhưng cái gì nên nối vẫn phải nói.

Liễm Thu mỉm cười nghe xong lời nịnh nọt của hai người rồi nói: "Các ngươi chỉ cần giúp chủ tử chúng ta sinh thật tốt thì sẽ không thiếu ban thưởng của các ngươi. Nhưng nếu chủ tử chúng ta hoặc đứa bé trong bụng có gì bất trắc, đừng nói đến các ngươi, cả người nhà của các ngươi cũng khó mà thoát tử tội."

Hai người không ngừng gật đầu, "Cái này chúng ta hiểu rõ, hai vị cô nương cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tận tâm tận lực để tài nhân bình an sinh hạ tiểu hoàng tử trong bụng."

Những chuyện này trước khi vào cung các nàng cũng đã biết, đỡ đẻ cho nương nương trong cung chính là đánh cược tính mạng và tương lai, nếu chủ tử trong cung bình an sinh hạ đứa trẻ, các nàng sẽ không thiếu ban thưởng, nhưng nếu xảy ra điều gì bất trắc thì cái mạng nhỏ của mình cũng không còn.

Các nàng vào cung cũng không phải do bản thân mong muốn, nhưng chuyện này cũng không phải do các nàng quyết định. Đã bị chọn thì chỉ có thể nhắm mắt thu dọn đồ đạc vào cung, cho nên hai người bọn họ đều mong vị chủ tử mà họ hầu hạ có thể sớm ngày bình an sinh hạ đứa trẻ, các nàng cũng sớm ngày được rời cung trở về nhà.

Đối với hai người, Khương Mạn cùng Liễm Thu các nàng đều không hoàn toàn tin tưởng, chỉ là bây giờ hai người đã vào Ngọc Phù uyển ở, Tiểu Đậu Tử cũng không tra ra được hai người này đã từng tiếp xúc với người nào trong cung hay chưa, không thể làm gì khác hơn là tạm thời tin tưởng họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.