Nương Nương Cát Tường

Chương 10: 10: Sau Mưa Gió




Chu Hoài Lễ tuyệt vọng, ôm Vân Thường đứng sững sờ trên đường, không biết phải làm sao.

Sau khi Vân Thường tỉnh dậy, lời nói cùng cử chỉ của nàng giống như đêm qua vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nàng lấy ra hai bộ quần áo vải trong một cái gương ra để mình và Chu Hoài Lễ thay đổi, có thể dễ dàng che mắt mọi người, nàng cũng để hết những món trang sức quý giá đã mang theo lúc ra khỏi cung vào trong bao đựng đồ của mình, đợi đến được nơi an toàn mới tìm đến tiệm cầm đồ, cũng coi như là để cho hai người có đường lui sau này.

Trong nhà một chút thức ăn cũng không có, hai người chỉ có thể uống nước cho đỡ đói, sau đó tranh thủ lúc còn tối trời đi vòng qua con đường nhỏ rời khỏi kinh thành, khi trời sắp sáng đụng phải một đoàn người tị nạn hướng về phía nước Lương, hỏi han mới biết họ đều là những người may mắn trốn thoát khỏi cuộc thảm sát dã man ngày hôm qua, định sang nước Khương láng giềng để tìm kế sinh nhai.

Thấy hai người họ đói tới không đi nổi nữa, một vị lão phu nhân lấy trong túi đồ của mình ra nửa ổ bánh mì, tay run run bẻ đôi đưa cho bọn họ.

Chu Hoài Lễ nói cảm tạ xong, cũng không vội vàng ăn, Vân Thường biết hắn đang nghĩ gì, tức giận nói: “Nếu ngươi không ăn, ta cũng không ăn, bất quá thì cùng nhau đói chết!”

Làm cho người phụ nhân đi bên cạnh phải kéo kéo Vân Thường, nhỏ giọng nói: “Tướng công của cô thật sự rất thương cô.

Chu Hoài Lễ không còn sức để giải thích quan hệ của họ nữa, trước mắt phải còn sống mới là điều quan trọng nhất.

Đoàn người đi bộ mất ba ngày hai đêm mới đến được nước Lương, lính thủ thành kiên quyết không cho bọn họ vào trong, mọi người chỉ có thể nghỉ tạm trong ngôi miếu hoang đổ nát bên ngoài, ai ngờ ngày hôm sau lúc Vân Thường tỉnh dậy thì thấy túi đồ của nàng bị mở ra, những trang sức cất ở bên trong đều biến mất.

Đến đường lui cuối cùng cũng bị cắt đứt, nàng quýnh quáng ngã quỵ, nhất thời tức giận hơi thở không thông liền hôn mê bất tỉnh.

Ngay lúc đó, cổng thành cuối cùng cũng mở ra, hắn ôm nàng cùng đoàn người chạy nạn chen chúc vào bên trong.

Để không làm hỗn loạn trật tự bên trong thành, người dân tị nạn chỉ có thể di chuyển trong một khu vực cố định, Chu Hoài Lễ kiếm nửa ngày mới tìm được một y quán, hơi thở hào hển vội vàng quỳ xuống đất cầu xin đại phu mau mau cứu giúp Vân Thường.

Lão đại phu ngó bộ dạng hai người bọn hắn giống hệt kẻ ăn mày, không muốn nhìn thấy họ nữa liền kêu tiểu y đồng ra đuổi đi.

Chu Hoài Lễ tuyệt vọng, ôm Vân Thường đứng sững sờ trên đường, không biết phải làm sao.

“Chu công công, là ngươi sao?”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến, hắn vội vàng ngẩng đầu lên, người thiếu niên đứng trước mặt hắn không phải là Như Ý ngày xưa từng làm việc ở thái ý viện sao!

“Như Ý huynh, ta cầu xin huynh! Huynh hãy cứu nàng đi!”

Như Ý nhìn gương mặt nữ nhân nằm trong lòng hắn, trong lòng kinh hoảng, này không phải là Thục phi nương nương sao!

Hắn nhấp nháy môi, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi đi theo ta!”

Bên trong y quán kín đáo, Như Ý chuẩn mạch xem bệnh cho Vân Thường, rồi nói với Chu Hoài Lễ: “Nàng chỉ là bị đói lại lao lực quá độ, còn nộ hỏa công tâm[1], nhất thời cơ thể không chịu đựng được nên mới ngất đi, sau khi tỉnh dậy cho nàng ăn chút gì đó thì tốt thôi, nhớ đừng để tâm trạng nóng nảy quá mức nữa.

[1] Vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê.

Trái tim đang treo lơ lửng của Chu Hoài Lễ cuối cùng cũng hạ xuống được, hắn liên tục nói: “Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá.

Nhìn tình cảnh của chủ tớ hai người, lòng Như Ý có chút xót thương, từ trong ngực móc ra vài đồng bạc đưa cho Chu Hoài Lễ: “Giờ đây nước mất nhà tan, không phải ta không muốn giúp các người, ta cũng chỉ là một y đồng trong y quán nhỏ, các người nhận lấy chút tiền này, mai này tìm việc nào đó mưu sinh đi.

Chu Hoài Lễ do dự một chút, nhìn khuôn mặt Vân Thường, cuối cùng nhận lấy tiền.

“Như Ý huynh, ân tình này của huynh ta sẽ nhớ kỹ.

Như Ý thở dài tiễn hai người, Chu Hoài Lễ cõng Vân Thường trên lưng, bước chân nặng nề mất dạng trong biển người.

Mãi đến lúc chập tối Vân Thường mới tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một căn phòng đổ nát, trên trần nhà toàn là lỗ thủng, giống như đã nhiều năm liền không có người ở vậy.

Nắng chiều theo lỗ thủng chiếu vào, chiếu lên gương mặt Chu Hoài Lễ đang ngủ say bên mép giường, hắn hẳn rất mệt mỏi, nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa như đứa trẻ, Vân Thường lẳng lặng nhìn hắn, dường như chỉ cần ở bên cạnh hắn, dù cho thế gian lắm hỗn loạn, lòng này cũng sẽ bình yên.

Không biết mơ thấy cái gì, cơ thể Chu Hoài Lễ đột nhiên run lên, sau đó từ từ mở mắt ra, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Vân Thường.

“Đói bụng chứ! Ăn nhanh đi, vẫn còn nóng.

” Hắn lấy từ trong ngực ra hai cái bánh bao đưa cho Vân Thường.

Vân Thường nhìn bánh bao nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Ngươi lấy đâu ra tiền?”

“Trên đường gặp được người quen cũ, hắn cho tôi mượn, khi nào có tiền trả lại hắn sau.

Vân Thường nghe xong liền lấy một cái bánh bao đưa lên miệng, mấy ngày nay quả thực đói chết.

Lúc nhỏ Chu Hoài Lễ đã phải chịu cảnh nạn đói, cho nên những đau khổ này chẳng là gì đối với hắn, nhưng Vân Thường từ khi sinh ra đã không phải lo cơm ăn áo mặc, những năm gần đây được nuôi dưỡng bằng giàu sang phú quý, làm sao có thể chịu nỗi khổ cực như này? Nghĩ đến điều này, Chu Hoài Lễ liền thấy đau lòng thôi rồi.

Sau khi Vân Thường ăn hết một cái bánh bao, nàng nhất quyết không ăn cái thứ hai.

Chu Hoài Lễ không còn cách nào khác, chỉ đành nói dối là hắn đã ăn rồi, nàng mới ngoan ngoãn ăn thêm cái thứ hai.

“Hoài Lễ, đây là đâu vậy?” Nàng hỏi, ánh mắt nhìn quanh phòng.

“Cổng thành mở rồi, tình cờ tôi tìm được ngôi nhà này, xem chừng nó đã bị bỏ hoang từ lâu, chốc lát nữa tôi sẽ dọn dẹp một chút, có thể tạm thời ở lại đây.

Nói xong hắn lấy nước từ giếng trong sân đưa tới cho Vân Thường uống.

Cho đến giờ phút này, lòng của hai người mới thực sự yên được, không phải lo lắng bị bọn người man rợ giết chết, không phải ngủ ngoài đường, cuối cùng cũng có được nơi trú mưa tránh gió.

HẾT CHƯƠNG 10.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.