Edit+beta: Lily_Carlos
Máy bay chở Tưởng Văn Hi sẽ hạ cánh vào lúc một giờ chiều nay, vì đường phố ở Bình Giang vào những lúc như thế này thường tắc nghẽn một cách nghiêm trọng nên để phòng ngừa việc sẽ đến muộn Khương Minh Ái ra khỏi nhà trước nửa tiếng vậy mà bây giờ cô vẫn bị kẹt trên đường.
Khương Minh Ái nôn nóng vỗ tay lái hận không thể lái xe bay qua những chiếc xe phía trước, lúc cô đang nghĩ lung tung thì chiếc xe đằng sau đâm mạnh vào xe cô, cô tức giận chửi thề một câu: “Mẹ kiếp!”
Tưởng Văn Hi nghe thấy giọng điệu vừa bực bội vừa tủi thân Khương Minh Ái thì vội vàng an ủi cô: “Cậu không có việc gì là được rồi, lại còn lo lắng cho mình nhiều như vậy, chẳng lẽ mình có thể đi lạc mất hay sao? Yên tâm đi nha, chút nữa chúng ta gặp nhau ở khách sạn.”
Cô vừa mới cúp điện thoại thì Khương Minh Ái lại gọi đến, Tưởng Văn Hi nhận điện thoại nói bằng giọng điệu trêu chọc: “Tiểu khả ái, không ngờ cậu dính mình như vậy!”
“Da cậu non mịn như thế làm sao tớ có thể để cậu đi một mình chứ! Mà cũng trùng hợp là anh trai Khương Minh Việt của mình cũng đang ở sân bay, cho nên Kiều Kiều xinh đẹp cậu đi theo anh trai mình về nha, dù sao anh trai mình cũng là anh trai cậu mà!”
Tưởng Văn Hi hơi hoảng hốt, sau đó trấn tĩnh lại cô nói với giọng điệu ngang ngược còn có chút kiêu ngạo: “Mình không nhận thêm một anh trai nữa đâu, anh ấy giống như một khối băng vậy đó, mình mà đi cùng anh ấy có khi bị đông chết lúc nào không biết!”
Khương Minh Ái vô cùng đồng tình, còn nói phụ họa: “Kiều Kiều, cậu nói rất đúng anh ấy chính là một khối băng di động! Nhưng mà một khối băng như anh ấy mà lại có bạn gái rồi đó, thật không thể tin được.”
Trái tim Tưởng Văn Hi đập nhanh hơn, cô vội vàng hỏi lại: “Khương Minh Việt có bạn gái?”
Khương Minh Ái không hề nhận ra được sự thay đổi của Tưởng Văn Hi, cô ra vẻ buồn bã nói: “Đúng vậy, nếu như môn đăng hộ đối thì cô ấy sẽ là Khương thiếu phu nhân rồi.”
Tưởng Văn Hi cúp điện thoại tay cô nắm chặt đến mức trở nên trắng bệch, có lẽ là vì không chiếm được nên trong lòng cô luôn có một sự cố chấp. Tưởng Văn Hi không biết thứ tình cảm mình dành cho Khương Minh Việt là thứ tình cảm gì nhưng mà cô thật sự muốn biết người con gái chiếm được Khương Minh Việt là người lợi hại như thế nào.
Trong thời gian hai năm Tưởng Văn Hi không gặp được Khương Minh Việt nhưng cô vẫn có thể nhận ra người đó, gương mặt xuất chúng cộng thêm dáng vẻ đĩnh đạc như vậy mà, anh ấy nổi bật như vậy nên việc cô nhớ mãi không quên một người như vậy cũng không có gì là lạ cả. Cô nở nụ cười tự cho là rực rỡ nhất: “Khương Minh Việt, đã lâu không gặp.”
Khương Minh Việt hơi nhíu mày, Tưởng Văn Hi quá xinh đẹp lại tính tình lại vô cùng kiêu căng mà anh cũng không thích một người con gái như vậy, anh luôn muốn tránh xa cô ấy nhưng cô ấy lại là bạn tốt của Khương Minh Ái nên nhiều lúc cũng khó tránh được việc đụng mặt nhau.
Tưởng Văn Hi đứng trước mặt Khương Minh Việt, khuôn mặt xinh đẹp kẽ mỉm cười: “Thật trùng hợp, lại gặp được anh ở sân bay thế này.”
Khương Minh Việt lạnh lùng nói: “Tôi đi đón bạn gái.”
Nụ cười trên mặt Tưởng Văn Hi ngày càng sâu, làm cho nét quyến rũ trên mặt cô ngày càng lộ ra rõ hơn: “Khương Minh Việt, từ khi nào tôi thành bạn gái của anh rồi?”
Khi nói những chữ cuối cùng cô còn cố ý nói với giọng hơi cao một chút thường thường có thể làm cho trái tim của người nghe ngứa ngáy không thôi, nhưng Khương Minh Việt không hề biến sắc, anh lạnh mặt nói với cô: “Tưởng Văn Hi, tôi không có thời gian và cũng không có hứng thú chơi trò chơi với cô.”
“Khương Minh Việt, lúc anh bị nữ sinh trong trường theo đuổi cảm thấy rất phiền đúng không? Tôi cũng cảm thấy mấy nam sinh theo đuổi tôi rất phiền hay là thử đến với nhau xem sao?”
“Khương Minh Việt kỳ thật tôi không hề xem anh như là một tấm lá chắn, mà tôi thật sự rất thích anh, anh xem tính cách của anh lạnh như băng còn tính tôi nóng như lửa vừa vặn có thể bổ sung cho nhau? Nếu như hai chúng ta ở cùng một chỗ thì vô cùng xứng đôi, mà tôi còn là chị dâu tốt của Minh Ái, mẹ anh cũng rất thích tôi nữa, như vậy sau này cũng sẽ không có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, quan hệ giữa chị em dâu cũng vô cùng tốt nha!”
“Khương Minh Việt, kỳ thật lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh tôi có suy nghĩ sao người con trai này lại lạnh lùng đến vậy luôn không nói chuyện không cười đùa lúc nào cũng trưng ra một bộ mặt lạnh lùng, lúc đó tôi lại nghĩ nếu có một ngày anh vì tôi mà nở nụ cười, vì tôi mà trở nên dịu dàng hơn nếu mà được như vậy thì hạnh phúc biết bao. Khương Minh Việt, tôi thích anh, cho tôi được trở thành bạn gái anh được không?”
“Khương Minh Việt, anh không nói lời nào là anh đồng ý rồi đúng không.”
“Khương Minh Việt....”
“Tưởng Văn Hi, cô chỉ là bạn thân của Minh Ái, không hơn.”
Khương Minh Việt đã thay đổi rất nhiều, nếu như có cái gì không hề thay đổi thì đó là thái độ của anh đối với Tưởng Văn Hi cô, cô nhìn được sự lạnh nhạt trong ánh mắt của anh còn có một chút không kiên nhẫn.
Tưởng Văn Hi thấp giọng cười một tiếng, cô lại trở lại thành một Tưởng Văn Hi kiêu ngạo lúc trước: “Khương Minh Việt đó chỉ là đùa giỡn thôi mà, sao anh có thể nghĩ đó là thật chứ không vui chút nào, đúng là đồ đầu gỗ mặt lạnh.”
Khi Khương Minh Việt nghe thấy từ đầu gỗ mặt lạnh khuôn mặt của anh thoáng nhu hòa một chút, đó là khuôn mặt dịu dàng đó của anh Tưởng Văn Hi chưa từng được nhìn thấy, cô nhìn theo ánh mắt của Khương Minh Việt thấy cách đó không xa cô một cô gái trông vô cùng thanh thuần, cô gái kia tươi cười dịu dàng nhìn Khương Minh Việt.
“Có mệt hay không?” Tưởng Văn Hi nghe thấy được sự quan tâm trong giọng nói ấy, cô chưa từng thấy anh quan tâm đến ai như vậy.
“Không mệt.” Giọng nữ ôn nhu thanh thuần giống như vẻ ngoài của cô ấy vậy.
Một tay Khương Minh Việt nhận hành lý của cô gái kia, một tay dịu dàng nắm lấy tay cô ấy đi về bãi đỗ xe.
Tưởng Văn Hi đứng tại chỗ nhìn Khương Minh Việt nắm tay cô gái kia đi qua mình, một ánh mắt của anh ấy cũng không thèm dành cho cô cứ như là cô đã không còn tồn tại, Tưởng Văn Hi muốn cười trên mặt cô cũng nở một nụ cười nhợt nhạt còn mang theo một chút chua sót với chút bất đắc dĩ nữa.
“Minh Việt.” Tần Thanh dừng lại hỏi: “Cô gái vừa đứng cùng anh là ai vậy?”
Khương Minh Việt nhíu mày, lúc anh quay đầu nhìn lại chỉ còn thấy một bóng dáng màu đỏ diễm lệ, anh lạnh lùng nói: “Không cần để ý tới.”
Tần Thanh không nói gì nữa, lại dịu dàng nói những chuyện khác với Khương Minh Việt.
Tưởng Văn Hi kéo hành lý để lên một chiếc taxi, sau đó gọi điện thoại cho Khương Minh Ái, Khương Minh Ái nhanh chóng nghe điện thoại.
“Kiều Kiều, các cậu đã về đến nơi rồi à? Mình bên này vừa mới xong.” Nghe Khương Minh Ái nói là biết cô ấy đang rất vui vẻ.
Tưởng Văn Hi làm nũng nói: “Mình không ngồi với khối băng đâu, người ta đi đón bạn gái mình lên đó ngồi có mà thành bóng đèn à, mình đã thuê xe về rồi nên đừng có trách anh trai cậu đó.”
“Cái kia thấy sắc quên bạn!” Khương Minh Ái bĩu môi lại bát quái hỏi: “Chị dâu tương lai của mình ra sao hả, có phải là một cái tủ lạnh không? Nếu như không phải thì sao có thể chịu được khối băng kia chứ!”
Tưởng Văn Hi cười càng thêm vui sướng: “Chị dâu tương lai của cậu trông vô cùng thanh thuần, có vẻ tri thư đạt lý.”
“Ai da, người được Kiều Kiều xinh đẹp khen thì nhất định là rất xinh đẹp rồi! Nhưng mà trong lòng mình không ai có thể so được với Kiều Kiều xinh đẹp của chúng ta chỉ cần một ánh mắt thôi có thể làm say lòng người, Kiều Kiều xinh đẹp mình tương tư cậu thật khổ!”
Tưởng Văn Hi bị sự nhiệt tình của cô bạn thân làm bật cười: “Hừ, chút nữa là có thể giải được nỗi tương tư của cậu rồi.”
Bình Giang không hề giống với Tô Giang ngập trong phồn hoa, nơi này toát lên khí thế trang nghiêm nghiêm túc, vì cô là bạn tốt của Khương Minh Ái nên thường xuyên đến Bình Giang, cô rất quen thuộc với nơi này nhưng trong đầu cô chỉ toàn là sự ôn nhu của Khương Minh Việt khi nãy.
Bây giờ Tưởng Văn Hi không ở trong nhà Khương Minh Ái, cô nói rằng cô muốn được tự do chút nên cô thuận lợi ra khách sạn ở.
Khương Minh Ái vô cùng hoạt bát đáng yêu, trên mặt có một cái má lúm đồng tiền nhỏ lúc cười rộ lên trông mười phần sáng lạn, mới đây thôi cô ấy tổ chức đội cái gì mà rock "n roll, Tưởng Văn Hi thấy cô ấy mặc một thân quần áo theo phong cách Punk, bộ dáng lúc cô ấy đánh đàn ghi-ta trông buồn cười không thôi, cách lần gặp mặt trước đó là hai tháng bây giờ cô ấy cắt tóc ngắn làm cho cô ấy xinh đẹp theo hướng cá tính.
“Kiều Kiều xinh đẹp.” Khương Minh Ái cười hì hì chạy lại hôn một cái thật kêu lên má của Tưởng Văn Hi: “Ai u, mềm mềm nộn nộn thật muốn cắn một cái.”
Tưởng Văn Hi cười một cách ái muội: “Tiểu soái ca muốn cắn chỗ nào nào?”
Khương Minh Ái vuốt cằm, làm ra vẻ mặt hạ lưu: “Kiều Kiều xinh đẹp, hai cái màn thầu lớn trên ngực cậu nhìn khá ngon đấy!”
Tưởng Văn Hi thấy bộ dạng đáng yêu của Khương Minh Ái không nhịn được cười xoa xoa tóc cô nàng: “Thật không biết xấu hổ, mình đói bụng rồi mau dẫn mình đi ăn ngon! Còn nữa, tối còn phải xếp chỗ cho mình đi chơi.”
Mắt Khương Minh Ái sáng lên: “Ban nhạc của chúng mình hôm nay giải tán, chị đây mang cậu đi ăn tiệc giải tán, sau đó cho cậu đi xem thế nào là quần ma loạn vũ.”
“Này, ban nhạc của cậu giải tán sao cậu lại vui như vậy?”
“Vốn dĩ chỉ là làm loạn một trận nhưng người nhà không thích cứ nhắc mãi bên tai nên giải tán thôi, mình cũng là một người hiếu thuận sẽ không làm người nhà nhọc lòng thêm đúng không nào, chúng ta góp tiền lại mở một quán bar chơi.”
Khương Minh Ái làm rất nhiều chuyện làm người ta không yên lòng nổi nhưng mà cô ấy có điều kiện để tùy hứng như thế, tuy nói là phản nghịch nhưng cô ấy và bạn bè chưa từng đi nhầm đường nên cha mẹ cũng không quá khắt khe.
Tiệc giải tán ban nhạc làm ở Lan Đình, Lan Đình là hội sở nổi tiếng nhất Bình Giang, những người có thể đi vào đây không ai là người bình thường cả, Khương Minh Ái và bạn bè đặt được một phòng bao đã nói lên tất cả.
Lúc Tưởng Văn Hi và Khương Minh Ái đến trong phòng đã có hơn mười người, Khương Minh Ái đắc ý cười nói: “Hôm nay tôi mang bảo bối của tôi tới đây, hôm nay ai xấu xí nhất phải tính tiền!”
Những người trong phòng nhìn thấy Tưởng Văn Hi đôi mắt đều sáng lên, Tưởng Văn Hi là một mỹ nữ hiếm thấy đẹp từ tận trong xương, tuy trên mặt có chút ngạo khí nhưng cử chỉ thì hào phóng tự nhiên, đây là đẹp từ bên trong nhưng lại có bề ngoài không tầm thường chút nào làm cho người ta động tâm nhưng lại không dám tùy tiện xâm phạm.
Có người trong này đã từng gặp Tưởng Văn Hi nhưng những người đó đều có cảm giác kinh diễm hệt như lần đầu tiên gặp vậy, trong đó có một người chưa từng gặp Tưởng Văn Hi thì cứ nhìn cô đến ngây người.
“Hàn nhị, tròng mắt cậu sắp rớt xuống rồi kia!” Cố Phong hài hước chụp bả vai Hàn Sùng Nghĩa.
Hàn Sùng Nghĩa xấu hổ lại nhìn về phía Tưởng Văn Hi, vừa lúc Tưởng Văn Hi cũng ngẩng đầu lên nhìn lại mặt Hàn Sùng Nghĩa lại đỏ bừng lên, Tưởng Văn Hi không nghĩ tới ở trong này lại có một người con trai đơn thuần như vậy, không khỏi mỉm cười. Mặt Hàn Sùng Nghĩa ngày càng hồng luống cuống muốn tránh ánh mắt của cô, đợi Hàn Sùng Nghĩa quay lại Tưởng Văn Hi đang nói chuyện nói Diệp Kiêu.
“Các cậu đều quen biết sao?” Hàn Sùng Nghĩa nhìn Cố Phong.
Cố Phong nhướng mày: “Tôi họ của Diệp Thừa Đông, trưởng nữ của Tưởng đại công tử Tưởng gia ở phía nam, là cháu gái Tưởng lão gia thương yêu nhất.”
Nhóm người bọn họ đều được lớn lên trong hoàn cảnh đặt lợi ích lên hàng đầu, có được mấy người là có được tình cảm chân thành chứ đa số chỉ vì gia thế của người đó mà thôi. Như Yến gia chẳng hạn ai mà chẳng muốn lấy lòng, Yến gia chỉ cần có một chút quan hệ với họ thôi đều là chuyện vô cùng tốt đẹp. Còn Tưởng gia đó là danh gia vọng tộc ở Tô Giang, con cháu Tưởng gia đông đảo nhưng người được thương yêu nhất đang ngồi tại đây.
“Khi nào chúng ta cùng đi Tô Giang chơi, nơi đó rất thích hợp để đi du ngoạn. Tưởng Văn Hi, đến lúc đó chúng tôi đến quấy rầy cô thì nhất định cô phải làm hết lễ nghĩa chủ nhà nha!” Một cô gái trông có vẻ dịu dàng nói.
“Ai, nhà tôi mở một quán cơm nhỏ nếu mọi người có hứng thú xin mời ghé qua, chỉ sợ lúc đó quán cơm nhỏ nhà tôi phải đóng cửa.” Tưởng Văn Hi lắc đầu làm ra vẻ như vừa mất một miếng thịt vậy.
“Chỗ của cậu mà là quán cơm nhỏ sao, người có tiền như mình còn không ăn nổi đây này, đến lúc đó nhất định mình sẽ ăn sập quán cơm nhà cậu.” Khương Minh Ái một bộ hung ác nói.
“Được rồi, được rồi cam đoan cho cậu ăn thành một con heo mập.” Tưởng Văn Hi quay lại nhìn cô gái kia khách khí nói: “Nhất định sẽ làm hết lễ tiết của chủ nhà, mọi người cứ định thời gian là được.”
Từ Văn Tĩnh cũng cười đồng ý, nhưng trong lòng cô ấy nghĩ thế nào Tưởng Văn Hi cũng không để ý, cô biết Khương Minh Ái cũng không có hảo cảm gì với Từ Văn Tĩnh, nhưng mà trong cái vòng luẩn quẩn này là như vậy không phải cứ chơi với ai là thích người đó, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của người khác mới có thể bình yên vô sự.
Tưởng Văn Hi đánh một ván mạt chược lần này cô rất may mắn nên cũng thắng được, Khương Minh Ái ngồi xem cũng bắt đầu rục rịch, sau khi Tưởng Văn Hi ù thì Khương Minh Ái đã không nhịn được đẩy Tưởng Văn Hi ra lên chơi.
“Chỗ này của cậu hôm nay thật may mắn như là có thần tài phù hộ vậy, để mình chơi cho! Nếu mình thắng mai mình mời cậu đến Hải Lâu ăn tiệc.”
“Khương Minh Ái, cậu thật vô lại!” Cố phong hét lên: “Ngày mai là sinh nhật Diệp Kiêu, vốn định làm tiệc ở Hải Lâu!”
“Hừ, chị đây đặt một bàn riêng cho Kiều Kiều không được sao!”
“Tôi không có ý kiến nhưng thần tài đến rồi thì vô cùng hoan nghênh.” Diệp Kiêu cười vô cùng thoải mái.
Khương Minh Ái chơi mạt chược là đánh trận nào thua trận đó, hơn nữa bài phẩm cũng không tốt, có lúc sẽ đẩy bài lúc bình thường mọi người đều không muốn chơi bài cùng cô ấy, nhưng mà hôm nay mọi người đều thua nhiều như vậy cho Khương Minh Ái lên sân có khi còn đổi vận ấy chứ.
Quả nhiên một lúc sau Diệp Kiêu lấy lại được nửa số tiền đã thua, Từ Văn Tĩnh lẩm bẩm: “Minh Ái, sao cậu cứ thả cho Diệp tam ăn suốt vậy, cậu được người ta phải tới cứu viện phải không?”
“Khương Minh Ái và Diệp tam là người cùng một nhà!” Cố Phong làm bộ như mình vừa mới hiểu ra được vấn đề trọng đại lắm.
“Ai là người một nhà với hắn chứ!” Khương Minh Ái ghét bỏ ra mặt.
Diệp Kiêu cười nhẹ nhàng: “Ù, Minh Ái, cậu cho tôi con bài tốt như vậy tôi mà không thắng được thì thật ngại.”
“Sao một chỗ tốt đẹp như thế này mà khi đến tay tôi lại thành đồ bỏ vậy, tôi không chơi nữa!”
Lúc Khương Minh Ái muốn đẩy bài thì có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Minh Ái, bài phẩm của cháu cần phải sửa.”
Tay Khương Minh Ái đang muốn đẩy bài liền dừng lại, sau đó chỉ thấy cô ấy chạy lại nịnh nọt người phía sau: “Cậu út, cháu không đẩy bài cháu chỉ đếm bài thôi, hắc hắc.”