Hôn rất an tĩnh.
Cũng không kịch liệt, đơn giản chỉ là bốn cánh môi tương dán, nhẹ nhàng trao đổi nước bọt. Hôn rồi lại hôn, thì thầm vài câu nói nhỏ, rồi tiếp tục một cái hôn dài...... Ngay cả thời gian cũng chậm lại.
Đến cuối cùng, rõ ràng là cả hai người đều cảm thấy nghiện.
"Tỷ tỷ có nếm ra được là vị trái cây gì không?"
Bầu không khí rất tốt, cả người Hạ Du nép vào trong lòng Hạ Tu Âm, bên má kề lên gáy tỷ tỷ, nghe thấy tiếng động mạch đập đều.
Tay Hạ Tu Âm thưởng thức làn tóc nữ hài, mượt mà mềm mại, chạm vào rất dễ chịu.
Cô quấn sợi tóc vào đầu ngón tay một vòng lại một vòng, thả lỏng mặt: "Không có."
"Hả......" Nữ hài có chút thất vọng nói, "Có phải thời gian trôi qua đã lâu, mùi vị đã nhạt rồi không?"
Hạ Tu Âm nhìn đỉnh đầu nữ hài, trên đó có một cái xoáy, đầu ngón tay trở nên ngứa ngáy, liền giơ tay sờ thử.
"Chắc A Du nuốt phải rồi chứ gì?"
Hạ Du vội vàng thè lưỡi li3m môi.
Hmmm...... Hình như vẫn còn một chút mùi vị.
Nàng ngẩng đầu muốn truy đuổi tầm mắt tỷ tỷ, nhưng ánh đèn quá mờ, nàng cũng không thể rời khỏi cái ôm của tỷ tỷ mà đứng dậy.
Nàng tựa lên vai Hạ Tu Âm, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ thử lại lần nữa được không? Em chỉ là vô tình nuốt phải một chút."
Hạ Tu Âm không nhúc nhích, nàng cũng bất chấp xấu hổ, cứ như vậy chậm rãi xê dịch, cuối cùng đưa môi mình chạm đến môi tỷ tỷ.
"Em nói thật đó."
"Tỷ tỷ......"
Bị liên tiếp mấy tiếng khẩn cầu, Hạ Tu Âm lúc này mới thôi không ngậm lấy cánh môi nữ hài nữa, từ từ thưởng thức.
Là đào.
Quả đào căng mọng sắp chín, vỏ mỏng, thịt quả trong suốt trông như pha lê, vỏ hơi bị nứt ra, ở ngoài không khí mới có thể tràn đầy nước sốt ngọt lịm, làm bạn muốn tránh cũng không tránh được.
Những phần tử nhỏ đó từ đôi mắt của bạn xâm nhập vào, từ khoang miệng bạn tiến vào, từ đầu ngón tay bạn đi vào...... Dùng cơ thể bạn như nệm ấm, ở trong lồ ng ngực bạn chảy ra mật ngọt.
"Vẫn không rõ lắm." Hạ Tu Âm nhéo gò má nữ hài, nói, "A Du thật không có thành ý."
Cô bắt đầu lôi chuyện cũ ra: "Thư tình...... Mỗi ngày một bức thư tình, thư tình dùng để theo đuổi tôi. A Du, em nói cho tôi nghe thử, hôm nay tôi nhận được cái gì?"
Hạ Du như chim cút không dám hé răng.
Nàng cho rằng nàng hôn tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ sẽ không còn nhớ đến nó nữa.
Ai ngờ mỗi lần Hạ Tu Âm hôn nàng, nàng mới là người trở nên choáng váng, cái gì cũng không nhớ rõ.
"Là...... Bảng chữ." Bị Hạ Tu Âm thúc giục, nàng nhỏ giọng đáp.
Từ Hạ Du viết nhiều nhất là tên của Hạ Tu Âm, mà chúng cũng là từ nàng viết đẹp nhất.
Nàng đem thứ tốt nhất mình viết đưa cho tỷ tỷ.
"Là ai nói cho em, thư tình có thể là bảng chữ?"
Hạ Du vẫn kề sát má cô, Hạ Tu Âm cúi xuống nhìn nữ hài.
Ở độ tuổi xanh tươi mơn mởn, khuôn mặt trắng nõn mềm mại đến mức có thể nhéo ra nước, như là cây non nỗ lực nảy ra mầm xanh.
"Em tự nhủ."
Hạ Du xê dịch xuống, muốn vùi đầu vào hõm vai Hạ Tu Âm, để tỷ tỷ không thấy bộ dáng xấu hổ của nàng.
Nhưng chưa kịp cử động, Hạ Tu Âm đã giữ lấy eo nàng, cánh tay bá đạo ôm lấy.
"Tốn bao lâu?" Cô thình lình hỏi.
Hạ Du ngẩn người.
Hạ Tu Âm lại hỏi một lần nữa: "A Du, em tốn bao lâu để viết hết tờ đó?"
Nữ hài viết chữ từ từ, mỗi lần hạ bút đều phải cẩn thận nghiêm túc.
Có lần Hạ Tu Âm nghĩ rằng Hạ Du thích toán học chính là vì từ những con số, ký hiệu cấu thành thế giới, ngắn gọn đơn giản vô cùng.
Hạ Du phản ứng lại, nhận thấy được Hạ Tu Âm ẩn ẩn đau lòng, thân mình chậm rãi thả lỏng ra, thuần phục dựa sát tỷ tỷ.
"Hai tiếng."
Tối hôm qua nữ hài rời khỏi phòng cô đã hơn mười giờ.
Hạ Tu Âm không tránh nữ hài kiểm tra email, Hạ Du cũng không nghĩ đến việc nhìn vào màn hình của cô, nữ hài chỉ là nâng tóc cô lên, trịnh trọng chân thành giúp cô thổi tóc.
"Vẫn còn một lần." Hạ Tu Âm cười nói, cô ám chỉ món nợ mà nữ hài từng nói qua.
"Ừm." Hạ Du ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại nhịn không được nhắc nhở cô, "Tỷ tỷ, nhớ tính tiền lãi nữa."
Hạ Du sợ mình là người đầu tiên trông ngóng khoản nợ tăng lên, tăng đến mức nàng không rõ càng tốt.
Hai tiếng đồng hồ......
"Tối hôm qua mấy giờ mới ngủ?" Hạ Tu Âm mang theo ý trách móc nặng nề.
Cô lại biến thành gia trưởng.
Từ thân phận người yêu đến chị gái, tỷ tỷ so với bản thân còn quan tâm nàng hơn.
Hạ Du chớp chớp mắt.
Nàng xin khoan dung đưa tay lên môi Hạ Tu Âm.
Nhẹ giọng nói, "Tay viết đến đau quá......"
"Hôm nay em còn không cầm nổi đồ vật."
"Tỷ tỷ giúp em thổi đi."
Nữ hài đang lảng sang chuyện khác.
Nàng luôn được như ý nguyện, chỉ cần nàng muốn.
Nàng biết điểm yếu tỷ tỷ ở đâu.
Hạ Tu Âm quả nhiên nhíu mày không còn trách cứ nữa, nàng thổi thổi cổ tay Hạ Du, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên cổ tay.
"Bây giờ còn đau không?"
"Chỉ một chút à." Hạ Du ôm lấy cổ tỷ tỷ, "Tỷ tỷ giúp em hôn nữa đi. Hôn sẽ không đau nữa."
Không ai có thể cự tuyệt một cô gái như vậy.
Hạ Tu Âm tỉ mỉ đặt những nụ hôn dày đặc từ cổ tay thanh mảnh đến khuỷu tay.
"Được chưa?" Cô nói.
"Được rồi." Người Hạ Du khẽ run lên.
Quá mất mặt.
Nàng thẹn thùng thành cái dạng này.
Hạ Tu Âm nắm cổ tay trắng nõn, giương mắt cùng Hạ Du đối diện.
Tự nhiên, cũng không biết ai nhích lại gần hơn, sau đó lại có nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi.
"Tỷ tỷ có thấy ngọt không?" Hơi thở đan xen với nhau, nữ hài ấp úng hỏi.
Chiêu trò vụng về của nàng, tỷ tỷ không nhìn ra sao?
Hạ Tu Âm chặn cái miệng nhỏ cứ mãi luyên thuyên của nàng.
"Là vị đào. Rất ngọt."
Son môi vị đào, quả đào vị môi.
Có vẻ hôn quá kịch kiệt, có thể hôn đến tràn ra chất lỏng ngọt lịm, thịt quả cũng bị lột ra, lay động trong suốt.
Thật ngọt.
***
"Cậu dành hai tiếng chỉ để viết một tờ giấy thôi hả?" Thi Tiêu từ lan can giường ngó xuống, trên mặt viết: "Mạch não của cậu có vấn đề phải không?".
Khai giảng trở lại trường, lúc đang lấy sách thì gặp nữ hài, liền kéo Hạ Du về ký túc xá.
Cô gái mảnh mai xinh đẹp đang giúp nàng chuyển thú bông lên.
"Tỷ tỷ bảo tôi phải ngủ sớm một chút, cho nên sau này chỉ cho phép tôi viết một tiếng."
"Cái này có gì khác biệt sao?" Thi Tiêu xua tay.
Chỉ cần là đang nghỉ, trời có sập xuống cũng đừng nghĩ nàng sẽ cầm bút viết một chữ, càng không phải nói đến nắn nót từng chữ.
"Khác chứ......" Hạ Du lắc đầu, có chút không vui, "Như vậy tôi sẽ không viết được bao nhiêu."
Nàng cầm lấy ổ cắm dài nhìn, do dự nói, "Tiêu Tiêu, để cái này trên giường có phải quá nguy hiểm hay không?"
"Còn không phải cái ổ điện này thiết kế quá phản nhân loại, chấu ba lỗ với chấu hai lỗ gần đến như vậy, quả thực rất ảnh hưởng tôi làm việc." Thi Tiêu lộ ra nửa người, "Hạ Du, đưa nó cho tôi."
Hạ Du sợ nàng sẽ ngã xuống, cố gắng nhón chân đưa ổ cắm lên lan can.
Thi Tiêu hài lòng nhìn bàn làm việc trên giường của mình, đột nhiên nghĩ chuyện gì đó.
"Cậu mới nói cái gì? Sau này mỗi ngày cậu chỉ viết một tiếng?"
Hạ Du gật đầu.
"Chị ấy nói tôi......"
"Ai thèm nghe chị ấy nói cái gì...." Thi Tiêu cắt ngang Hạ Du, nói tiếp, "Ấy ấy, không phải tôi có ý xấu gì với chị cậu đâu......"
"Ý tôi là, cuối cùng hai người thật sự xem bảng chữ đó là thư tình?"
"Ừm." Nhắc tới đến Hạ Tu Âm, đôi mắt Hạ Du liền sáng rực.
"Mỗi ngày viết một bức?"
"Ừm." Nữ hài còn có chút hào hứng.
Một người dám viết, một người sẵn sàng đón nhận.
Thi Tiêu câm nín.
Kinh nghiệm sống có hạn cùng vốn kiến thức hữu hạn nói cho nàng biết, hướng đi kỳ quái của những bức thư tình giữa Hạ Du và tỷ tỷ vượt xa phạm vi nàng có thể lý giải.
Nàng nhịn không được hỏi, "Vậy lúc nhận được bảng chữ...... thư tình, chị ấy có phản ứng như thế nào?"
Thi Tiêu tựa cằm lên mép giường, làm nữ hài phải ngước đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay, trắng nõn sạch sẽ, đuôi mắt tụ lại thành một móc câu nho nhỏ, khiến tim người ta đập chậm nửa nhịp.
"Tỷ tỷ khen tôi viết rất đẹp." Thi Tiêu sửng sốt khi nghe Hạ Du nói như vậy.
"?" Sắc mặt Thi Tiêu có chút vặn vẹo buồn cười, "Chỉ có vậy?"
Hạ Du nhớ lại, "Chị ấy nói, A Du, vất vả cho em rồi."
"Còn nữa không?" Thi Tiêu làm sao cũng thấy thế này không giống như là phản ứng bình thường khi nhận được thư tình, làm gì có ai khen chữ trong thư tình viết đẹp...... Nhưng mà, thư tình Hạ Du gửi quả thật cũng không phải loại thư tình bình thường.
"Chị ấy có xấu hổ hay ngượng ngùng gì không?" Thi Tiêu vắt óc giúp vị tiểu học bá đối phó với đoạn tình luyến bất thường này.
Như dự đoán, Hạ Du chậm rãi cúi đầu đỏ mặt, làn da mỏng giống như một mảnh ngọc thượng hạng thấm huyết sắc.
Trong lòng Thi Tiêu rụng rời.
Xem ra, là Hạ Du tự mình xấu hổ, còn ngượng ngùng.
Nói như vậy, căn bản không có khả năng trông cậy nàng quan sát phản ứng của tỷ tỷ.
Nàng đau đầu mà xoa hai huyệt thái dương, nàng quả thực phải vì vị cô cô này làm rầu thúi ruột.
"Bây giờ cậu vẫn còn đang viết thư tình đúng không?"
"Đúng vậy, tôi đã hứa với chị ấy mỗi ngày sẽ gửi một bức thư tình."
"Cậu thật sự đã hứa với chị ấy?" Thi Tiêu như muốn tắt thở, "Cậu nói cậu đó, gửi bảng chữ thì gửi bảng chữ đi, dù sao đầu óc của cậu có thể nghĩ rằng viết tên chị ấy đã là ban phước cho chủ nghĩa lãng mạn rồi. Vốn dĩ không có gì mới, cậu thì giỏi rồi, bây giờ kinh hỉ cũng bị mất đi. Cậu hứa với chị ấy mỗi ngày sẽ gửi một bảng chữ, như vậy thì có khác gì đúng giờ phải nộp bài tập cho giáo viên?"
"Ê, không đúng nha." Thi Tiêu lạnh nhạt, "Cái này thì phải khen cậu rồi, một lớp có hai mươi người, nét chữ cùng đáp án không giống nhau, với lại, ngày qua ngày càng sẽ khác."
"Mỗi ngày tôi sử dụng một loại giấy khác nhau." Hạ Du nắm chặt tay.
"Vậy thì sao?" Thi Tiêu nhún vai.
"Chính là chị ấy nói với tôi, chị ấy rất thích." Hạ Du cũng có chút sốt ruột.
Chỉ cần là đề tài liên quan đến Hạ Tu Âm, nàng sẽ luôn hết mực quan tâm.
"Thích với kinh hỉ là hai chuyện khác nhau." Thi Tiêu so hai ngón tay với nhau, "Yêu là mỗi ngày tim đập thình thịch."
"Cậu chăm chỉ viết vài ba chữ, qua hai ba ngày tới, ước chừng chị ấy sẽ không còn chờ mong nữa."
Đuôi mắt Hạ Du phiếm hồng.
"Không phải, chị ấy sẽ không như vậy."
Thi Tiêu vô cớ cảm thấy nữ hài có chút đáng thương, lại có lẽ những người đang yêu vẫn luôn đáng thương như vậy.
Nàng hơi khó chịu.
"Đừng nói chuyện này nữa, mấu chốt là, hai người bây giờ đang trong giai đoạn yêu đương, cần phải duy trì cảm giác mới mẻ, cậu hiểu chứ?"
Nữ hài im lặng nhìn lại nàng.
Thi Tiêu bị cái nhìn đó làm mềm lòng.
"Tóm lại chính là, ngoại trừ thư tình, cậu phải cho chị ấy một kinh hỉ khác."
".... Nhắc cậu trước, không phải làm hai món điểm tâm mới là được...... Tôi biết cậu nấu ăn rất ngon, nhưng việc đó không nhất thiết phải là người yêu của nhau mới có thể làm."
Thi Tiêu ngồi dậy, nàng ôm ngực, đảo mắt.
"Ngẫm lại....."
"Lúc yêu nhau, vẫn sẽ còn một vài chuyện làm mãi không chán."
Thật lâu sau, trong lúc Hạ Du chờ đợi, nàng cười ha ha.
"Cậu đã hôn môi với chị ấy chưa?"
"Chắc chưa ha?"
"Sẽ có cảm giác như điện giật."
Thi Tiêu không biết trong lúc này, hình tượng quân sư tình yêu mà mình kì công xây dựng đã bị sụp đổ đến không còn trọn vẹn.
Trong mắt nàng, đôi mắt nữ hài cong lên, bên trong đầy sao sáng, đắm chìm toàn bộ tâm trí vào.
Có một số người, mỗi một cái nhăn mặt nhíu mày cũng có thể ghi vào trong tranh.
Như thể sinh ra để được quan tâm, được yêu thương, được nâng niu trong lòng bàn tay, được bảo quản tốt ở trong miệng.
Hạ Du thở phào nhẹ nhõm.
Tỷ tỷ khác với mọi người.
Cho nên sẽ không có kinh nghiệm nào sử dụng được.
Nàng là người hiểu tỷ tỷ nhất.
Nàng sẽ cho tỷ tỷ biết, A Du đối với tỷ tỷ, chưa bao giờ chỉ là đối với tỷ tỷ.
Tỷ tỷ từng nói, các nàng vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Làm gì cũng sẽ kịp.
Nhưng nàng tham lam đến đáng sợ.
===
"Cốc cốc"
Hạ Tu Âm liếc nhìn hồ sơ.
"Mời vào."
Người mở cửa là Vương Quan.
"Giải trí Hạ thị xảy ra vấn đề gì sao?"
Rõ ràng đang mặc bộ vest đứng đắn nghiêm chỉnh, nhưng vẻ mặt Vương Quan giống như đang thấy quỷ, làm cô đột nhiên nhớ đến cậu nhóc cầm chặt ly cà phê trong vườn trường lo lắng chính mình không thể đảm nhiệm nổi.
"Không......" Vừa mới rời khỏi cuộc họp từ công ty giải trí, Vương Quan gật đầu lại lắc đầu, "Có có có!"
"Học tỷ, xin hỏi em gái của chị tên Hạ Du đúng không?" Hắn nới lỏng cổ áo, mồ hôi đổ ra.
"Ừ...... Cậu từng gặp qua em ấy rồi mà."
Trước khi thi đại học, Hạ Du thường đến đại học T, cũng từng đến công ty mấy lần.
Vương Quan đã rất ít khi gọi cô là học tỷ, vì xưng hô như vậy rất xa lạ, xem ra Vương Quan quả thật bị dọa đến sợ hãi rồi.
Chỉ là chuyện này thì có liên quan gì đến nữ hài?
Hạ Tu Âm kiềm nén sự lo lắng đột ngột.
"Vương Quan, đừng lo lắng, cứ từ từ nói."
"Thi nghệ thuật năm sau, vài người trong công ty đến Học Viện Điện Ảnh chọn hạt giống."
"Lúc em đến trụ sở để họp, trùng hợp bọn họ đưa danh sách đăng ký cho em nhìn thử."
Vương Quan như không thể tin được, "Một trong số đó là người triển vọng nhất, bọn họ dự định sẽ đóng dấu ký hợp đồng, định bụng mượn màn tuyển chọn để đẩy cô nàng đi, cô bé đó tên Hạ Du."
Trong đơn đăng ký có dán ảnh thẻ, nhưng hắn không dám nhận bậy.
Khuôn mặt nữ hài vẫn quen thuộc, nhưng khí chất lại thay đổi một chút.
Có lẽ do khẩn trương, nên nhìn qua có hơi lạnh lẽo, dung mạo xinh đẹp tinh xảo làm người khác hít thở không thông.
Vương Quan thừa nhận, trong một khoảng khắc nào đó, hắn nghĩ đến vị học tỷ này tuy nhìn qua ôn nhã vô hại nhưng kì thật chính là thủ đoạn lão luyện, xúc giác nhạy bén.
Khí chất của Hạ Tu Âm khiến người khác dễ lầm tưởng rằng cô chỉ là mỹ nhân bình thường, nhưng chính nhờ sự ôn nhuận như ngọc này cùng vẻ cường ngạnh, kiên trì lại khiến cô trở nên lóa mắt.
Nhưng chỉ cần nhìn kỹ, sẽ biết ngay cái ý tưởng này thái quá như thế nào.
Bản thân gương mặt Hạ Tu Âm cũng đủ để tin là bình hoa thật sự tồn tại.
Hạ Tu Âm và Hạ Du, khí chất hai người rõ ràng khác nhau một trời một vực, nhưng cũng rất giống nhau khiến người khác phải động lòng.
Còn có một mối liên hệ bí ẩn khó có thể miêu tả, nhưng Vương Quan biết, giữa Hạ Tu Âm và Hạ Du có cái gì đó buộc chặt.
"Nói cách khác, cô gái nhỏ nhà tôi...... Nhân lúc tôi không hay biết, em ấy gia nhập vào công ty chúng ta."
Hạ Tu Âm sờ lên mô hình tháp đặt trên mặt bàn, tỏ ý ngờ vực, hoặc cũng có thể còn những cảm xúc khác ẩn sâu bên trong chưa bộc lộ ra ngoài.