"Tỷ tỷ, em đang theo đuổi tỷ."
Sau lời nói ngọt ngào là một cái hôn môi chủ động ngọt ngào.
Dường như khi cùng nữ hài ở chung, mỗi cái nháy mắt cũng có thể dùng hai từ ngọt ngào để hình dung.
Hạ Tu Âm không biết mình từ khi nào lại nghèo từ như thế.
Cánh môi thiếu nữ mềm mại ướt át, phủ lên một tầng thủy quang nhợt nhạt.
Khó có thể tin được, hai cánh môi mỏng này lại có thể xinh đẹp như vậy...... Có vị ngon như vậy.
Hạ Du hôn rất nghiêm túc, nàng khép hai mắt lại, hàng mi in bóng dưới ánh sáng ấm áp của đèn tường.
Nàng hôn một lúc rồi dừng lại, mở to mắt, cẩn thận nhìn tỷ tỷ, sau đó mắt nhắm lại, tiếp tục hôn đứt đoạn.
Nếu Hạ Tu Âm mỉm cười nhìn nàng, nữ hài liền sẽ đỏ mặt.
"Tỷ tỷ......" Giọng nàng nhỏ nhẹ, mỗi lần nàng muốn làm nũng, dây thanh quản sẽ bất giác biến thành cái dạng này.
Vừa yêu kiều vừa mềm mỏng, nhẹ nhàng cạ vào trái tim bạn, giống như mèo con lật người muốn bạn chạm vào nó.
"Hửm?"
"Tỷ tỷ nhắm mắt lại đi." Hạ Du miễn cưỡng rời Hạ Tu Âm một lúc, nhưng đôi môi mềm mại vẫn còn áp vào.
Nàng cứ nói nhẹ nhàng như vậy, hơi thở thơm dịu quyện lấy cô.
Hạ Tu Âm bị lây nhiễm bầu không khí mà nữ hài tạo, thanh âm trầm thấp từ trong mũi hừ ra.
Cô cong môi nhìn Hạ Du, ác liệt nói: "Nhưng mà...... Tôi không muốn."
Tay Hạ Tu Âm trống rỗng ôm lấy eo nữ hài, ngoài ra cũng không còn làm gì thêm.
Hạ Du ngồi trong lòng cô, cho nên so với cô cao hơn một chút.
Tay nữ hài đặt trên bả vai cô, nghe thấy cô đáp lại, đôi mắt ngoài ý muốn hơi trợn to, đầu ngón tay nắm lấy vải may mỏng.
"Tỷ tỷ......" Suy nghĩ, Hạ Du thoáng lùi về sau.
Đợi Hạ Tu Âm bình tâm xong, lại hôn lên, có thể nghe thấy tiếng m út hôn rõ ràng.
Nàng biết, tỷ tỷ thích như vậy.
Thích nàng chân thành đưa bản thân đến trước mặt tỷ tỷ.
Mỗi khi như vậy, cả người tỷ tỷ đều sẽ căng chặt lại, đôi mắt nhiều lần biến hóa, ngón tay run rẩy cùng nàng chạm nhau.
"Tỷ tỷ." Nàng câu dẫn gọi Hạ Tu Âm.
"Em rất ngượng......" Hạ Du nói.
"Tỷ tỷ......"
Hạ Du từng tiếng như vậy cầu Hạ Tu Âm, nhưng Hạ Tu Âm vẫn cứ thờ ơ.
Lòng bàn tay của cô vẫn đặt trên phần eo thon gầy, vui vẻ chờ phản ứng của Hạ Du.
Nàng cũng hôn rồi.
Tỷ tỷ vẫn chưa đồng ý.
Hạ Du thẳng người, phải hơi cúi đầu xuống mới có thể nhìn tỷ tỷ.
Đầu ngón tay nàng ở khóe mắt, đuôi mày Hạ Tu Âm vẽ vời, Hạ Du mím môi.
Rồi sau đó, nàng hạ cái cổ trắng nõn xuống, hôn nhẹ xuống hàng mi của Hạ Tu Âm.
Bị hôn như vậy, Hạ Tu Âm không thể không nhắm mắt.
Hạ Du được như ý nguyện.
Nàng luôn có thể đạt được ý muốn của mình.
Hạ Du đối với mỗi một vị trí trên thân thể Hạ Tu Âm đều thập phần mê luyến.
Lúc Hạ Tu Âm làm việc, xòe một bàn tay cho Hạ Du, nữ hài sẽ có thể hưng phấn bừng bừng thưởng thức nửa ngày.
Tóc cô, mắt cô......
Vì lẽ đó, Hạ Du vạn phần kiên nhẫn hôn lên đôi mắt thanh triệt, cẩn thận hôn lên mỗi một đường vân.
Chốc chốc.
Hôn đến khi...... Hạ Tu Âm cũng có chút không kiên nhẫn.
Môi cô trở nên khô khốc.
Bàn tay từ lưng nữ hài dịch chuyển đến sau đầu, cô nhẹ kéo xuống, nâng mặt nàng lên, nữ hài ngã vào trong ngực cô, đôi môi một lần nữa được phủ lên cảm xúc ấm áp.
Hạ Du hơi chấn kinh nắm chặt vai áo cô.
"Thư tình viết xong chưa?......" Hạ Tu Âm cắn cắn môi nàng, âm cuối lên cao, "Hửm?"
"Hửm......" Hạ Du bị Hạ Tu Âm hôn đến đầu choáng váng.
Tỷ tỷ hôn cùng nàng hôn, rất khác nhau.
"Không phải nói bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sẽ có một bức?" Hạ Tu Âm tỏ vẻ trách cứ, "Bây giờ còn chưa viết xong, phải làm sao đây?"
"Không......" Hạ Du tiếp nhận nụ hôn nói, vừa dứt lời, lại bị lực đạo không nhẹ không nặng cắn xuống.
Hạ Tu Âm không cho nàng trốn.
"Em là như vậy theo đuổi tôi?"
Hạ Du lông mi run run.
"Tỷ tỷ......"
Nàng rụt vào trong lòng Hạ Tu Âm.
Bộ dáng Hạ Du có chút ủy khuất, nũng nịu nói: "Rất khó viết......"
"Thư tình rất khó viết."
Nàng không thích những lời tỏ tình quá trực tiếp ở trên mạng, lỗ m ãng ngang tàng, trong lời nói tràn ngập d*c vọng.
Nàng chỉ thích những câu từ tinh tế, hoặc là hàm súc hoặc là trong sáng, trải qua thời gian dài mài giũa, chỉ ít ỏi mấy từ, nhưng lại tràn đầy tình ý.
Em không đến, tôi lại muốn tuyết rơi.
Nàng nên viết cái gì mới có thể để tỷ tỷ cảm nhận được nàng vừa ngây ngô lại vừa sâu sắc?
"Tỷ tỷ, nếu tỷ tự mình nhìn thấy thì tốt rồi. Sao tỷ không thể tự mình nhìn thấy chứ?"
Hạ Du oán trách.
"Cái gì?" Hạ Tu Âm buồn cười.
Hạ Du nghiêm túc nhẹ giọng nói: "Nhìn thấy tim em đó."
"Trong lòng em chất chứa quá nhiều những lời muốn nói với tỷ, cho nên miệng lưỡi sẽ trở nên ngu ngốc."
"Tỷ tỷ chỉ cần nhìn một cái cũng hiểu em có yêu tỷ đến nhường nào."
"Nếu tỷ tỷ ở chỗ này tạo ra một vết thương." Nàng lấy tay Hạ Tu Âm che lại, "Dù là vết thương đó có nhỏ như thế nào...."
"Nói không chừng trào ra không phải máu...... Mà là lời âu yếm."
"Mỗi một ngày từ bên trong lấy ra một chút, thác thành bức thư tình, nhất định so với người khác viết còn sẽ hay hơn."
"Hơn nữa, chỉ cần tỷ tỷ ở bên cạnh em, vết thương này vĩnh viễn cũng không khép lại."
"Sẽ vĩnh viễn viết xuống."
Lời thổ lộ thiên mã hành không (lộ liễu) lại có tính trẻ con, những câu tản mác nhưng lại như tuyết viên rơi xuống, chạm đến trong tim.
Kết quả toàn bộ lồ ng ngực đều nổ vang lên.
"Nếu như vậy thì tốt rồi." Môi nàng có hơi sưng nhỏ, từ góc nhìn Hạ Tu Âm, nữ hài như đang chu môi muốn hôn.
...... Không.
Hạ Tu Âm nghĩ, nàng chính là đang muốn hôn.
Cho nên Hạ Tu Âm an tâm thoải mái tiếp tục hôn nàng.
Hôn lên bờ môi không ngừng nói mình trở nên ngu ngốc.
Rõ ràng đã nói những lời cảm động như vậy.
Thật không tự biết thiên phú hiếm có.
Thuộc về người con gái của cô.
"Vậy còn viết không?" Hạ Tu Âm nhẹ nhàng đâm vào trán nàng.
"Viết......" Hạ Du nhỏ giọng, "Em còn muốn theo đuổi tỷ tỷ mà."
Khi Hạ Tu Âm thức dậy, bất ngờ không tìm thấy nữ hài.
Hạ Du thích hôn môi cùng vuốt v e, những lần đụng chạm nhẹ nhàng, nữ hài không có năng lực chống cự lại bọn chúng, cho nên luôn nắm bắt cơ hội cùng cô thân cận.
Mỗi ngày sáng sớm cô mở mắt ra, sẽ có thể nhìn thấy nữ hài nằm trên giường chăm chú nhìn mình, giống như chỉ cần cô không tỉnh lại, nữ hài sẽ có thể luôn nhìn như vậy.
Hạ Du không nói gì, chỉ là an tĩnh chớp mắt, chưa bao giờ quấy rầy cô.
"Tỷ tỷ tỉnh rồi hả?" Nữ hài vui vẻ nhẹ nhàng nói, sau đó tiến lên hôn mặt cô.
"Chào buổi sáng."
Rồi sau đó, mắt Hạ Du sáng lấp lánh chờ Hạ Tu Âm hôn đáp trả ở giữa mày cô.
Lúc Hạ Tu Âm rửa mặt, nữ hài cũng muốn biến thành cái đuôi nhỏ đi theo vào nhà vệ sinh, dù thoáng qua cũng không để tỷ tỷ rời khỏi tầm mắt của mình.
"Tỷ tỷ, em giúp tỷ đổi bàn chải mới, với lại kem đánh răng cũng sắp hết rồi."
Động tác Hạ Tu Âm dừng một chút, ngước mắt nhìn nửa người trong gương đang cầm bàn chải đánh răng trong tay, màu dâu ngọt, độ bão hòa thấp, nhìn rất dễ chịu.
"Trong trường Điện Ảnh, có hai đồng học muốn hẹn em làm bài tập, khi nào em đi sẽ nói với tỷ tỷ nha?"
Hạ Du lẩm bẩm lải nhải, nói một chuỗi lại một chuỗi, như là mỗi ngày đều cố gắng tích góp đề tài, chờ tỷ tỷ có thời gian thì nói tất cả cho tỷ tỷ nghe.
Đến khi phát hiện tỷ tỷ nhìn mình trong gương cười một cái, lúc này Hạ Du mới phát hiện mình nói quá nhiều, nàng mím môi trên, có hơi thẹn thùng rũ mắt xuống.
"A Du." Giọng khàn khàn nhẹ nhàng gọi nàng.
Hạ Du tin cậy ngẩng mặt lên, ai ngờ một nụ hôn....
Một nụ hôn vị bạc hà, mang theo bọt kem dính lên môi nàng.
Cũng không thâm nhập vào, chỉ là nhẹ nhàng dính một chút.
"Hóa ra A Du đổi kem đánh răng có mùi vị như thế này." Hạ Tu Âm ở bên tai nàng nói, sau đó quay người lại tiếp tục súc miệng, rửa mặt.
Hạ Du ngơ ngác đứng im tại chỗ, nàng giơ tay chạm vào nơi mà tỷ tỷ tiếp xúc qua.
Khăn lông mềm mại ẩm ướt rất nhanh lau đến khóe miệng nàng.
"A Du thật là không cẩn thận, đến khóe miệng dính bọt kem cũng không biết."
Hạ Tu Âm giúp nàng lau bằng khăn lông, sau đó đổi thành đầu ngón tay ma sát.
"Lau sạch rồi." Tỷ tỷ ôn nhu cười với nàng.
Sau khi rửa mặt là thay quần áo.
Mới đầu nữ hài còn sẽ thẹn thùng giúp Hạ Tu Âm đóng cửa lại, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói rầu rĩ.
"Tỷ tỷ, chờ tỷ thay em lại vào."
Không bao lâu sau, gan nữ hài bạo hơn, xoay người lại, đối đầu với Hạ Tu Âm, trong miệng vẫn nhắc mãi mấy chuyện linh tinh vụn vặt.
"Hôm nay em có làm bánh mì sữa, có hâm thêm sữa bò loãng, với lại còn làm thêm món nam việt quất khô nữa. Chỉ bỏ một chút ngò tây, không có cắt nhỏ, sẽ không có mùi khó chịu. Sau khi tỷ tỷ thay quần áo xuống, độ nóng sẽ vừa dùng."
Một khắc cũng không nghỉ nói, giống như làm như vậy sẽ hết ngượng ngùng.
Nhớ lại dáng vẻ nữ hài e lệ, Hạ Tu Âm hỏi.
"Dì Trần, A Du đâu?"
Cô còn đang chờ xem thư tình nữ hài.
Cô muốn xem thử, nếu đã có thể nói những lời yêu như vậy, khi Hạ Du đặt bút sẽ thành như thế nào.
"Bảo bảo ngoan ra ngoài rồi." Dì Trần lắc đầu, "Sáng sớm tinh mơ đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nói là có một cuộc hẹn rất vội, phải ngồi xe buýt đến một chỗ rất xa."
Chạy trốn?
Chẳng lẽ là còn chưa có viết xong, cho nên xấu hổ đến không dám gặp cô?
Hạ Tu Âm rũ mắt đảo miếng cá mềm mại trong chén cháo, bỏ sò điệp vào, rất ngon.
"Em ấy có để lại cái gì không?"
"Để lại?" Dì Trần nói, "Hình như không có, nhưng thật ra trước khi đi, con bé có lên lầu một chuyến, nói là gặp cô."
Đi lên lầu...... về phòng.
Hạ Tu Âm gắp một miếng bánh khoai môn vàng ươm bỏ vào miệng.
Hạ Tu Âm dựa vào cửa phòng, mắt đảo qua một số đồ gia dụng.
Tầm mắt cô nhìn theo hướng cửa sổ sát đất.
Nữ hài rất thích cửa sổ sát đất của cô, so với cái của mình còn thích hơn.
Hạ Tu Âm ngồi lên sô pha mềm cạnh cửa sổ sát đất.
Trước mặt cô là một bàn trà bằng gỗ nguyên khối, bên trên đặt một cuốn tài liệu.
Phong thư màu gỗ kẹp bên trong.
【 Thư tình cho tỷ tỷ 】
Nét chữ đoan trang khéo léo.
Hạ Tu Âm cầm lá thư, thoáng nhìn trên trang sách bị một đường bút chì nhạt viết lên một câu.
I'm not a smart man, but I know what love is.
Hạ Du rất ghét hành động vẽ bậy vào sách, nàng cho rằng đó là không tôn trọng sách, cũng là không tôn trọng với những người đọc sách. Nàng đã mua rất nhiều sổ ghi chú, dùng để ghi lại những cuốn sách nàng yêu thích.
Nhưng lần này...... Nàng lại trở thành loại người mình ghét nhất. Bởi vì...
Nàng muốn để tỷ tỷ thấy nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hạ Tu Âm dùng cục tẩy bên cạnh xóa đi dòng chữ nhạt, trang sách khôi phục lại dáng vẻ sạch sẽ.
Mở lá thư ra, đồng tử cô theo tờ giấy mở ra càng lúc càng lớn.
Tập trung xem nửa ngày, Hạ Tu Âm gấp lá thư lại.
Cất vào trong tủ sắt, cô rầu rĩ cười nhẹ thành tiếng.
Cô cười rất lâu, như thể đã lâu không được cười như vậy, cười đến khóe mắt cũng chảy ra nước mắt.
Bề mặt lá thư chằng chịt những chữ với chữ.
Không phải thư tình, không phải lời yêu.
Quy quy củ củ, giống như chữ in...... đều là tên cô.
Tu Âm
Tu Âm
Chữ viết tròn trịa ngay thẳng, không có sốt ruột, không chỉ viết cho có lệ, mà phải nắn nót từng nét bút mới có thể viết đẹp như vậy.
Cũng không biết Hạ Du phải mất bao lâu.
Bao nhiêu lời nói ngọt ngào cũng không đủ biểu đạt tình yêu, nên nữ hài dùng phương thức vụng về nhất.
Từ đầu tiên nàng viết trong đời là liên quan đến tỷ tỷ.
Bức thư tình đầu tiên nàng viết trong đời là thuộc về tỷ tỷ.
Toàn bộ đều là tỷ tỷ.
Toàn bộ đều là Tu Âm.
Hạ Tu Âm cam tâm tình nguyện bị nữ hài giam cầm trong lao ngục ôn nhu này.
===
Hạ Tu Âm hôm nay bận rộn đến khuya, hạng mục mới xảy ra một vài vấn đề nhỏ, cũng may kịp thời chỉnh sửa, vẫn chưa tạo ra tổn thất gì lớn.
Đột nhiên xảy ra chuyện, Hạ Tu Âm chỉ kịp gửi tin nhắn cho Hạ Du. Lưu Chí biết được nên không yên tâm để cô một mình giữa đêm, ở công ty cô chờ đến tan tầm, đón cô trở về.
Phòng khách bật một cái đèn đêm nhỏ, quầng sáng ấm áp đến choáng váng, làm tầm nhìn bao phủ một màu sắc nhu hòa, mờ ảo.
Hạ Tu Âm treo túi ở hiên nhà, đang tính đổi giày thì tầm mắt đình trệ trên mặt đất....
Đôi dép thoải mái mang trong nhà, đặt ngay ngắn trước chân cô.
Đã chuẩn bị sẵn từ lâu, là vì cô mà chuẩn bị.
Là Hạ Du chuẩn bị.
Hạ Tu Âm xỏ chân vào, lòng bàn chân giẫm lên lớp bông mềm mại.
Cô tưởng tượng nữ hài sẽ mang theo cảm xúc nhu hòa đặt giày ở đây như thế nào, ngón tay thon nhỏ trắng nõn sẽ lơ đãng vuốt v e bề mặt như thế nào.
Lồ ng ngực Hạ Tu Âm trở nên nóng lên, máu cũng vậy.
Cô vào phòng khách, vừa đi được vài bước thì nhìn thấy trên ghế sô pha phồng lên.
Thân người mảnh khảnh, quấn trong chăn, đầu ngã lên tay vịn.
Chắc là gạt dì Trần lén đợi một mình, cho nên cũng không dám trắng trợn táo bạo, chỉ là đáng thương co rúc người lại.
Có lẽ đã chờ lâu rồi, nữ hài đã ngủ rất say.
Tóc dài lộn xộn ở hai bên má, ánh đèn cũng không sáng lắm, cho nên chỉ có thể nhìn đến một phần hình dáng không rõ ràng.
Hạ Tu Âm ghé sát vào, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nữ hài.
Cô không đi mở đèn, cứ như vậy nhìn chăm chú đường cong mơ hồ đến say sưa.
Đèn đêm mờ ảo rọi lên người nàng, những vệt bóng dài nối tiếp nhau dưới lòng bàn chân nàng, tựa hồ phân hoá ra các xúc tu, kéo nữ hài từ một nơi đủ ánh sáng đến giam lỏng trong bóng đêm hắc ám.
Qua mấy nhịp thở, tiết tấu hô hấp của nữ hài dần dần thay đổi, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng mũi hừ nhẹ.
Hạ Tu Âm đợi, quả nhiên nghe thấy nữ hài vụng về nói một câu: "Tỷ tỷ về rồi."
Nàng đợi, đợi giọng nói mình nhớ.
Cô đã về rồi.
"Ừ, về hơi muộn. Tôi đánh thức em sao?" Cô biết rõ còn hỏi.
"Ấy......" Nữ hài lắc đầu, sợ tỷ tỷ nghe không rõ, nàng lại nhẹ giọng nói, "Không có...... Em ngủ rất sâu."
Kỳ thật cũng không sâu mấy.
Nàng vẫn luôn nhớ tỷ tỷ, nhưng cũng không dám tùy ý gọi, sợ làm phiền tỷ tỷ, vì vậy ngủ cũng không ngon lắm.
Ban nãy nàng thức dậy, nhưng lần đó, xung quanh nàng tối om, làm nàng cảm thấy rất sợ hãi, sợ bị bóng tối nuốt chửng...... như vậy sẽ không còn gặp được tỷ tỷ.
Hạ Du xoa mắt.
"Tỷ tỷ, nước."
"A Du muốn uống nước sao, để tôi rót cho em." Hạ Tu Âm chuẩn bị đứng dậy, tay lại bị nắm lấy.
"Tỷ tỷ, nước ở đây nè." Hạ Du lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại, "Tỷ tỷ uống một chút nước đi."
Ống hút cũng cắm sẵn.
Hạ Tu Âm nếm thử, một chút mật ong ngọt cùng hương chanh, vị khá nhạt, rất dễ uống.
Hạ Du im lặng chờ Hạ Tu Âm uống được một nửa, nàng mới đưa tay đặt vào lòng bàn tay tỷ tỷ.
Hạ Tu Âm thuận theo mà cùng mười ngón tay nàng đan vào nhau.
Các nàng cứ nắm tay nhau như vậy, Hạ Tu Âm phát hiện ngón tay lay nhẹ.
Rất cẩn thận, mong đợi.
Hạ Tu Âm bị một lực nhẹ như vậy kéo đến sô pha, chất liệu co dãn làm cô va phải nữ hài.
Cô chống người ngồi bên cạnh Hạ Du, chỉ cần cúi đầu là có thể chạm trúng chóp mũi nữ hài.
Các nàng kề mặt nói chuyện.
Thanh âm nữ hài rất nhỏ, mặc dù tỏ ra rất kiên quyết nhưng vẫn còn chút thẹn thùng.
"Tỷ tỷ, em có bôi son."
"Vị trái cây."
"Tỷ tỷ có muốn nếm thử hay không......"
Hạ Du dùng gần như là khí thanh.
"Nếm thử xem...... có ngọt hay không?"
Trái tim Hạ Tu Âm đang đột ngột đình trệ dần trở nên đập nhanh hơn, từng chút từng chút gõ vào xương ngực, suýt nữa phá vỡ thành ngực, sau đó nhảy ra cho nữ hài nhìn thử.
Sau gáy cô nổi lên từng mảng da gà, lưng đẫm mồ hôi, cơ thể nóng lạnh luân phiên khiến cô khó chịu đến cùng cực.
Hạ Tu Âm khàn giọng đáp: "Muốn."