Nuông Chiều - Dưỡng Xuân

Chương 31




Bốn ngón tay thon trắng vịn trên ván cửa, giằng co không có động tác, làm như khát cầu Hạ Tu Âm đi vào giúp nàng, lại làm như xấu hổ đến không muốn tỷ tỷ nhìn thấy sự quẫn bách của mình.

Vô thố đến không biết như thế nào cho phải.

Xuất phát từ trực giác vi diệu nào đó, Hạ Tu Âm khẽ nâng cằm liếc mắt nhìn chăn đệm bị vo thành một cục trên giường.

Cô cười nhạt thấp giọng hỏi một câu, sợ dọa đến nữ hài này, nàng đang đến tuổi dậy thì...

Khoảng chừng là đợi vài giây, cách một màn kính mờ Hạ Du nhỏ giọng đáp: "Dạ......"

Hạ Tu Âm còn muốn nói cái gì đó, lại nghe thanh âm nữ hài giống như là nức nở: "Nãy giờ em vẫn luôn ngồi trên bồn cầu, vừa đứng lên...... em......"

"Sau khi ngủ trưa dậy, em cảm thấy...... Rất khó chịu, nhưng vì đi quá vội, em đã quên đóng cửa sổ."

Ăn nói lộn xộn, xem ra đúng là sốt ruột đến hỏng rồi.

Cửa sổ được mở rộng sáng sủa, đối diện là khu vườn được tỉ mỉ chăm sóc, hoa bách hợp nở thành từng đóa, còn có hoa diên vĩ, lay ơn, cẩm tú cầu.

Ở trung tâm có một đài phun nước nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có vài con chim vàng đậu xuống uống nước.

Dụng ý vốn là thêm chút hứng thú tự nhiên, nhưng cuối cùng là phát sinh điều gì đó, đứa trẻ này lại rơi vào tình huống khó xử.

"Tỷ tỷ giúp em đi." Mặc dù là vô cùng xấu hổ, nhưng nàng vẫn theo bản năng hướng đến người tin cậy nhất cầu giúp đỡ.

"Đồ dùng vệ sinh, em đặt ở chỗ nào?" Hạ Tu Âm thật ra là có ý muốn trách cứ nàng vài câu, nhưng cũng không biết Hạ Du đã đợi mình bao lâu nên liền bỏ ý định này.

"Ngăn trong bên phải tủ quần áo, có quần áo mùa đông che lại." Thanh âm của nàng hơi xa, chắc là không đứng được, trở về bồn cầu.

Quần áo mùa đông che lại?

Quần áo trái mùa từ trước đến nay đều cất vào túi chân không, đứa nhỏ này lại để dùng để che đồ dùng vệ sinh lại?

Sao lại e lệ thành như vậy đây?

Hạ Tu Âm mở tủ quần áo ra, quả nhiên thấy kiểu dáng trang phục hè mỏng nhẹ không tương xứng với bốn năm bộ trang phục mùa đông bên cạnh, vạt áo dài che lại hộc tủ bên trong.

Buồn cười mà đưa tay chạm vào, khuỷu tay Hạ Tu Âm đụng trúng cửa tủ, hai cái chăn nhung rơi xuống cạnh người cô.

Một cái hộp mật mã nhỏ rơi xuống tấm chăn rồi bị bật ra, đập xuống mặt đất.

Là cô đưa cho nàng.

Dùng để giữ những bí mật nhỏ.

Hạ Tu Âm liếc mắt nhìn khóa mật mã, cuối cùng cũng không định nhìn trộm, chừa nàng chút đường sống.

Cúi người nhặt hộp gỗ, tay đặt ở đáy hòm, lại sờ trúng cái gì đó.

Động tác dừng lại, đầu ngón tay Hạ Tu Âm sờ lên vết khắc vừa sâu vừa nông.

A Du Tu Âm

Viết tên cô.

Ở trên đồ vật riêng tư như vậy mà viết tên cô.

Tựa như lời mời bí ẩn nào đó.

Cái này...... cũng không thể trách cô nha.

Mật mã có bốn số.

Ngón tay Hạ Tu Âm hoạt động vài cái.

Ồ, không phải ngày sinh của Hạ Du.

Khóe môi cô chậm rãi cong lên.

"Tách tách" mở ra.

Hạ Tu Âm thấy được rất nhiều thứ.

Một cái kẹp nhỏ - ngày thứ hai Hạ Du đến với cô, cô đã dùng nó kẹp lên mái tóc của nàng.

Một tuýp kem trị sẹo dùng sắp hết - cô nhớ rõ mình đã ném nó vào thùng rác.

Nửa thỏi son hương táo, cúc áo sơ mi bằng thủy tinh, bút máy cũ, bàn chải đánh răng...... Cùng với, một số tác phẩm nghệ thuật giả mạo.

Hạ Du lo sợ bất an ngồi trong nhà vệ sinh vặn vặn ngón tay, cho nên nàng không biết cách đây vài bước, tỷ tỷ mà nàng đợi đang thong thả ung dung xem lại mấy bí mật nhỏ mà nàng cất giấu nhiều năm.

Mặc dù là tác phẩm nghệ thuật giả mạo, cũng được giữ gìn rất khá, cẩn thận đặt vào khung ảnh.

Hạ Tu Âm không có ý muốn chạm vào những vật này, cô đóng hộp gỗ lại, khóa lại để nó trở về hình dạng ban đầu, đặt vào chăn nhung rồi xếp lại cất vào tủ.

Cuối cùng, cô nhìn chằm chằm vào cánh tủ đóng kín, suy nghĩ trong mắt càng hiện ra rõ ràng.

Đi qua bồn rửa mặt, Hạ Tu Âm đứng cạnh vách ngăn lấy đồ dùng vệ sinh đến cửa kính bên cạnh cùng với một xấp quần áo mới sạch sẽ.

Hạ Du đỏ mặt nhận lấy đồ dùng vệ sinh, thoáng nhìn quần áo, lông mi khẽ run.

"A Du...... em biết cách sử dụng không?" Hạ Tu Âm đứng bên ngoài vách ngăn lờ mờ, thấy bóng dáng nữ hài đứng ôm quần áo bất động như một con hamster, không khỏi mở miệng hỏi.

Trong mắt cô, đầu Hạ Du từ từ cúi xuống.

Ý là từ chối.

Ngón tay Hạ Tu Âm dừng ở bên góc quần điểm điểm.

Một chút, một chút.

"A Du......" Cô nói: "Lớp học sức khỏe ở trường thế nào?"

Mang theo một chút ý tứ hưng sư vấn tội*.

*Hưng sư vấn tội: phát động để lên án, hỏi tội đối phương.

Hạ Du càng thêm thẹn thùng, thanh âm nàng ong ong, nhẹ đến không nghe được.

"Cô cho xem hình ảnh...... Rất lộ liễu, mọi người đều cười."

"Hơn nữa, cô còn nói rất nhiều về bản chất, hành vi cùng hậu quả của nạo thai, sinh non, còn mở BCS cho tụi em xem......"

Ý trách cứ rất nhỏ, không biết là đối với cô giáo hay là đối với tỷ tỷ: "Nhưng mấy cái đó không có liên quan đến em..."

Hạ Tu Âm đờ người.

Lúc trước nghĩ rằng Hạ Du rất dễ xấu hổ, nếu đổi lại là cô nói, nữ hài nhất định càng không dám nghe, cho nên cô mới luôn tránh mà không nói.

Ai ngờ ngược lại biến khéo thành vụng.

"Chỉ có lần này."

Hạ Du nghe thấy tiếng nước từ bồn rửa mặt truyền đến, sau đó, một đôi tay trắng nõn xuyên qua vách ngăn, lấy đồ vật trong ngực nàng.

Chắc là quan tâm đ ến cảm thụ nàng, Hạ Tu Âm trước sau cũng không vượt qua vách ngăn làm nàng thêm xấu hổ.

"Trong khoảng thời gian này vệ sinh rất quan trọng, hôm nay tắm gội sớm chút, nhưng bình thường cũng không cần quá mức khẩn trương. Trước khi thay đồ cần chú ý rửa tay sạch sẽ. Về dinh dưỡng, sẽ có dì Trần chuẩn bị...... Cái khác, chờ em xử lý xong thì lại nói."

"Dạ......" Hạ Du nhẹ nhàng đáp.

Lúc Hạ Tu Âm xuống lầu, dì Trần đang vo gạo chuẩn bị nấu cơm.

"Tiểu thư, bảo bảo còn chưa có tỉnh sao?"

"Xấu hổ ngồi trong nhà vệ sinh." Biểu tình Hạ Tu Âm khác hẳn với vẻ mặt của Hạ Du, cô bỡn cợt cong khóe môi, trong mắt cười không thấy thu liễm.

"Xấu hổ?" Dì Trần lập tức hiểu được, cũng bật cười: "Tính thời gian, cũng không sai biệt lắm."

"Tiểu thư, có cần nấu thêm nước gừng và đường đỏ cho bảo bảo không?"

Hạ Tu Âm không thích gừng, hơn nữa nước đường đỏ đối với tác dụng tâm lý càng rõ ràng hơn, cho nên cô cũng không chịu bóp mũi uống thứ này.

Bây giờ cô dựa vào lan can, một tay hơi chống cằm, mỉm cười: "Nấu, nấu nhiều chút, A Du không sợ gừng."

Đứa trẻ này cái gì cũng ăn, cho dù là không thích cũng hít một hơi ngoan ngoãn nuốt xuống.

Nước đường đỏ tuy nói không có tác dụng gì quá lớn, đưa chút canh nóng làm ấm dạ dày cũng tốt, chỉ là làm khó mấy đứa trẻ sợ gừng.

Hạ Tu Âm nghĩ đến cái gì, cười cười.

Bởi vì không quen, động tác Hạ Du so với bình thường chậm hơn nửa nhịp.

Nàng thật vất vả chậm rì rì mới tới lầu một, Hạ Tu Âm hàm súc nói: "Nếu A Du chậm thêm một chút nữa là có thể chờ được chú Lưu từ ngoại thành về đến nhà."

Hạ Du ngẩn người, trong ánh mắt lập tức hiện lên vài phần xấu hổ, tầng hơi nước mỏng trong mắt vừa xuất hiện lại nhanh chóng tiêu tan.

"Em mới không phải tiểu ốc sên." Nàng nhỏ giọng mà phản bác.

Lưu Chí có nói qua, ngoại thành có vườn nho không tệ, chiều nay hắn sẽ đến nhìn xem một chút.

Hạ Tu Âm không có ý kiến.

Sau đó, Hạ Tu Âm quả nhiên nhìn thấy nữ hài nhăn mũi uống nước đường đỏ.

Như là bị mùi hăng làm sặc, trong mắt Hạ Du nhanh chóng tràn ra nước.

"Tỷ tỷ muốn uống nó không?" Nàng bày ra vẻ mặt chờ mong.

Hạ Tu Âm ôn nhu giúp nàng kẹp lại phần tóc mái, thầm nghĩ nếu nữ hài thích, cô đưa thêm một cái kẹp nữa cũng có sao đâu.

Ngoài miệng lại nói: "Dì Trần nấu tới nửa nồi, A Du cứ từ từ dùng đi."

Nghe vậy chân mày Hạ Du nhăn còn nhiều hơn.

Ban đêm, Hạ Tu Âm ngồi cạnh cửa sổ bên lướt web, màn hình điện thoại bị khung hội thoại chiếm gần hết diện tích.

【 Daddy ơi, daddy đâu rồi?】

【 Daddy là người tốt nhất trên thế giới, vịt nhỏ đến với daddy đây!】

【 Leng keng ~ vịt nhỏ đột nhiên xuất hiện!】

【 Huhuhuhu...... daddy giúp mình đi!! Mình bị deadline bức đến tóc ngắn lại mười centimet!! Mười centimet á!】

【Bài tập cô giao thật quá máu chó, con mẹ nó đều không ra hình người!】

【 Daddy ơi, daddy có phải đang làm không? Toàn bộ lồ ng bướm đều đang gào khóc đòi ăn!!】

Cuối cùng Hạ Tu Âm cũng dời mắt khỏi di động, lại nghe đến từng trận gõ nhẹ, quy luật, kiên nhẫn.

Ý là: 【 Còn người không?】

Hạ Tu Âm quay mặt sang, thấy ánh sáng bao trùm lên cả mấy viên gạch ngoài vườn, cô nhìn xuyên qua cửa sổ, vầng sáng của hai căn phòng nối liền nhau thành một độ cong hoàn mỹ.

Hạ Tu Âm tắt di động, đứng dậy tắt công tắc đèn.

Từ đầu đến cuối, cô đều không có quan tâm đ ến di dộng dần bị tối sầm lại.

Hạ Du ôm chăn đứng cạnh cửa sổ, chờ mong tỷ tỷ đáp lại.

Nhìn thấy nền gạch bị tối sầm một nửa, mặt nàng ủ rũ, mất mát đặt trán lên cửa kính.

Thật không đúng dịp nha.

Tỷ tỷ hôm nay ngủ sớm, cũng không nghe thấy tỷ tỷ gọi mình.

Ngoài dự liệu, bên tai nàng mơ hồ vang lên tiếng gõ cốc cốc.

Mắt Hạ Du sáng lên, tay vịn lên cửa kính nhón người ra ngoài nhìn.

Trên mặt đất ánh sáng vẫn chỉ có một nửa.

Không phải tỷ tỷ.

Nàng khổ sở mà ôm chăn, nhưng tiếng gõ kia lại không có biến mất.

Ý thức được gì đó, Hạ Du đi chân trần lên sàn nhà.

Hạ Tu Âm đứng trước cửa phòng ngủ Hạ Du, nhìn thấy chính là tóc tán loạn, chân trần, cái lạnh xâm nhập quanh người nữ hài.

"A!" Hạ Du lén giấu chân đi.

Mắt Hạ Tu Âm dừng trên đầu Hạ Du, nàng lại hoảng loạn mà che đầu, nước liền rơi xuống sàn nhà.

Thôi xong, nàng chưa có sấy khô tóc.

"Tỷ tỷ, chào buổi tối."

Tuy biểu tình khẩn trương, nhưng trong mắt nàng đều là thỏa mãn vui mừng.

Lúc ngón tay Hạ Tu Âm chạm đến mái tóc còn ướt của Hạ Du, vành tai nữ hài như thấm huyết sắc, cô liền nghĩ, có lẽ Hạ Du đang cố ý.

Cố ý chờ cô tới.

Cố ý chờ cô nhìn đến.

Cố ý chờ cô không thể không giúp nàng.

"Tỷ tỷ, em muốn nghe kể chuyện." Nằm trong chăn mềm, Hạ Du lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn, từ bên hông chăn nắm lấy cánh tay Hạ Tu Âm.

Hạ Tu Âm cúi xuống nhìn nàng, dưới ánh đèn màu ấm Hạ Du cũng nhu mềm đến kỳ lạ, giống như vỗ tay một cái liền sẽ biến mất.

Lại nữa.

Nhưng Hạ Tu Âm thanh âm ôn nhu nói: "Bây giờ A Du vẫn còn cần tôi dỗ ngủ sao?"

Có lẽ buổi chiều e lệ đến quá phận, bây giờ nói như vậy cũng không còn xấu hổ nữa.

Nàng nhẹ nhàng, mềm mại nói: "Em còn là con nít mà."

Hạ Tu Âm thuận tay lấy quyển sách rồi ngồi lên mép giường, Hạ Du nhích vào trong, lại nhích nhích, còn dùng tay nhỏ vỗ vỗ chăn.

"Con nít học trung học?" Hạ Tu Âm trêu ghẹo.

Mắt Hạ Du phản chiếu lại ánh đèn, ở tròng đen xinh đẹp tan thành những mảnh vụn nhỏ.

"Đúng vậy...... con nít học trung học."

"Vẫn luôn nhỏ như vậy."

Tỷ tỷ trẻ con.

Có lẽ vì đến kỳ kinh nguyệt, Hạ Du thật sự dính người đến quá mức.

Hạ Tu Âm đọc truyện xong, nàng còn lôi kéo góc áo không chịu để cô đi.

Ánh mắt Hạ Du mềm mại, sáng sáng.

"Tỷ tỷ...... bụng em không thoải mái."

"Chỗ nào không thoải mái?"

Hạ Du nóng hai má, để tay Hạ Tu Âm ấn vào bụng nhỏ của mình: "Chỗ này."

Hạ Du nhìn qua có vẻ nhỏ bé, nhưng vì chăm sóc nhiều năm cũng không quá thon gầy.

Khung xương mảnh khảnh được chút da thịt che lấp, dường như chỉ cần dùng chút lực là có thể làm bị thương.

Nàng làm nũng: "Tay tỷ tỷ thật ấm áp, tỷ giúp em xoa xoa, em sẽ không khó chịu."

Hạ Tu Âm không nói được, cũng không nói không được, mặc nàng nắm, ấn, cùng nàng đối mặt.

K1ch thích tố dưới, lá gan Hạ Du cũng lớn hơn rất nhiều.

"Tỷ tỷ giúp em được không?"

"Em hôm nay rất sợ."

"Rất đáng thương."

"Đầu choáng váng mê man, tay mềm nhũn, bụng còn đau."

Nàng một câu lại một câu ai ai mà oán than, đến cuối cùng, hợp thành tiếng nức nở nho nhỏ, mơ mơ hồ hồ, làm người ta đau lòng.

"Tỷ tỷ......"

Hạ Tu Âm liếc mắt nhìn nàng, thứ gì đó bướng bỉnh gõ vào lồ ng ngực cô một cái.

Tim cô chùng xuống.

Ôm Hạ Du vào trong ngực, Hạ Tu Âm buông vũ khí đầu hàng.

Cô trầm giọng đáp: "Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.