(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi hai người từ văn phòng đi ra thì đã là giờ tan tầm, mà bởi vì chủ tịch chưa về nên bên ngoài cũng không ai dám rời đi, Cố Thần Quang đi ở phía trước, Giang Tuyết Nịnh theo ở phía sau. Nửa giờ ngắn ngủi trong văn phòng, trợ lý Lâm đã đem chuyện Giang Tuyết Nịnh là Cố gia nhị thiếu phu nhân truyền ra.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền, những người đã từng nói xấu cô lúc này mới hốt hoảng trong khi những người khác thì vừa ăn dưa vừa xem diễn. Nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố vậy mà lăn lộn mấy năm ở vị trí thực tập sinh, có thể nói là một tấm gương mẫu mực a~
Hướng gió thay đổi thất thường, hiện tại công ty trên dưới đều là ca ngợi Giang Tuyết Nịnh, căn bản không có người nào lại đi nói hai người có quan hệ mờ ám. Rốt cuộc hai người ở công ty một người là chủ tịch còn người còn lại là tổng giám đốc lạnh lùng.
Mà Giang Tuyết Nịnh hết sức mẫu mực trong miệng mọi người hiện tại đang cùng Cố Thần Quang ngồi xe về nhà. Cố Thần Quang cũng không làm cái gì, chỉ kéo kéo cái tay nhỏ, ngẫu nhiên sờ sờ đầu tóc Giang Tuyết Nịnh, hắn hiện tại càng sờ càng thuận tay, thế nào cũng thấy giống như nuôi sủng vật.
Đứng đầu Cố gia đương nhiên là Cố Thần Quang, hắn có bốn người con. Con trai cả Cố Bắc Nguyên cùng con trai thứ hai Cố Bắc Dã là con của hắn cùng người vợ đã mất sinh, hai cô con gái còn lại là con tư sinh, không gần gũi với hắn. Cả hai đều đã lấy chồng tự nhiên sẽ không quay lại.
Cố Bắc Nguyên hiện tại không ở thành phố H, hoàn toàn trái ngược với người em trai không học vấn không nghề nghiệp Cố Bắc Dã, Cố Bắc Nguyên là một học bá, rất thông minh cũng rất quyết đoán. Hắn không muốn làm việc dưới trướng ba mình mà lựa chọn xin một ít gia sản rồi chính mình tự lập nghiệp trên số vốn đó, hiện tại đang ở nước ngoài, người vợ hiện tại cũng là bạn cùng trường bên nước ngoài của hắn.
Mà Cố Bắc Dã từ nhỏ đã phản nghịch, Cố Thần Quang càng quản hắn càng làm tới, dần dà, Cố Thần Quang liền kệ hắn. Mà hiện tại hắn hối hận nhất là lúc trước giao Giang Tuyết Nịnh cho đứa con trai này, bất quá cô gái của hắn hắn sẽ không để cho Cố Bắc Dã chạm vào.
Cố gia hiện tại mỗi ngày về nhà cũng chỉ có hai người Giang Tuyết Nịnh cùng Cố Thần Quang, Cố Bắc Dã ở bên ngoài phóng túng đến không có tiền mới về nhà. Không có biện pháp, Cố Thần Quang chưa bao giờ nghe điện thoại của hắn, không trở lại thì hắn căn bản không liên hệ được với ba của mình, Cố Thần Quang cũng không có khả năng chủ động đưa tiền cho hắn.
Hôm nay trên bàn cơm chỉ có hai người, cùng bình thường không có gì khác nhau, tuy rằng quá mức yên lặng nhưng ánh mắt hai người thường xuyên chạm nhau làm không khí có chút ấm áp lại có chút ái muội.
“Ba con đã trở về, chú Trung, tôi còn chưa ăn cơm, lấy cho tôi chén đũa “
Người còn chưa tới, âm thanh đã tới trước, theo thanh âm tiến vào là một người đàn ông diện mạo soái khí cùng chút tự phụ của người trẻ tuổi, trên mặt treo nụ cười nở rộ như hoa cúc.
“Ba, vợ yêu quý, mọi người có nhớ con không?” Đối với tên da mặt dày này hai người đều đã quen, tiếp tục ưu nhã ăn cơm.
Cố Bắc Dã cũng không ngại, chính mình cầm chén đũa lên ăn, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, liền chính hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào không biết xấu hổ là gì. Hắn không có mục tiêu, cũng chưa từng để ý đến cái gì.
Từ khi hiểu chuyện, cái gia đình này chính là lạnh như băng, hắn hai hắn thực ưu tú, cho nên hắn cũng bị so sánh không ít. Trước ra hắn rất chán ghét như vậy nhưng sau này hắn không để ý ánh mắt của bất luận kẻ nào, chỉ cần hắn họ Cố, chỉ cần hắn là con trai Cố Thần Quang, đời này hắn không cần quan tâm bất kỳ thứ gì cho mệt.
Vợ của hắn cũng là ba hắn bắt cưới, đối với hôn nhân, hắn từ trước tới nay không kỳ vọng gì, ngược lại cảm thấy bị trói buộc. Cho nên sự thờ ơ của Giang Tuyết Nịnh khiến hắn thực vừa lòng, hắn cảm thấy cô không phiền toái, thứ gọi là tình yêu từ trước tới giờ hắn đều không tin.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");