Nuông Chiều Con Dâu – Niệm Niệm Bất Vong

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi xác định Giang Tuyết Nịnh không có việc gì gấp, Cố Thần Quang liền dặn dò người làm không cần đánh thức cô, sau đó đến công ty. Giang Tuyết Nịnh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, mở di động ra nhìn thì đã hơn 10h, vội vội vàng vàng mặc quần áo, xong xuôi mới phát hiện tờ giấy trên đầu giường.

“Tiểu bảo bối nghỉ ngơi cho tốt, tôi cho phép em nghỉ phép, nhớ xuống nhà ăn chút gì đó.” Cố Thần Quang đã bảo phòng bếp hầm canh bồi bổ cho cô, chờ cô sau khi dậy nhất định phải để cô uống xong mới được ra cửa.

Giang Tuyết Nịnh vội vã đi công ty nên bảo người làm cho vào hộp giữ nhiệt, sau đó ngồi xe đến công ty. Vừa rồi hấp ta hấp tấp không chú ý, xuống xe vào công ty mới cảm giác được chất lỏng sền sệt giữa hai chân, tinh dịch người đàn ông bắn vào tối hôm qua lẫn sáng nay đều chưa có rửa sạch.

Buổi sáng vốn muốn tắm rửa lại bị Cố Thần Quang ngăn cản, lúc sau lại bắn vào, bây giờ thật xấu hổ ngay cả dáng đi cũng kì quái. Mãi cho đến bộ phận thiết kế cô mới vào WC đem khăn giấy bên trong quần lót lấy ra, tinh dịch bên trên đặc sệt mang theo chút mùi tanh làm tim nàng lại đập nhanh giống như người làm việc xấu.

Đem tất cả ném vào trong bồn cầu xả nước xong cô mới đi ra, rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị bắt đầu công việc. Sáng nay chủ tịch tự mình tới bộ phận thiết kế nói cho mọi người biết Tổng giám đốc Giang bị cảm, hôm nay không đi làm, bọn họ tự mình làm tốt công tác, mọi người đều nơm nớp lo sợ đáp ứng.

Nhờ Cố Thần Quang nên công việc của Giang Tuyết Nịnh hôm nay cũng không nhiều, mà cô vừa mới ngồi xuống một lúc thì di động liền vang lên, là Cố Thần Quang phát voicechat.

“Cô gái ngốc, như thế nào sao không nghỉ ngơi cho tốt, đã nói qua sẽ cho em nghỉ rồi mà” Trong giọng nói mang theo sự cưng chiều, Giang Tuyết Nịnh tưởng tượng tới bộ dạng người đàn ông trong phòng làm việc, sau đó thở phì phì trả lời.

“Hừ, lão lưu manh, còn không phải ba, xin nghỉ liền trừ tiền thưởng, người trả tiền” Cô hiện tại một chút cũng không sợ hắn.

Một hồi lâu cũng không thấy đáp lời, cho rằng hắn đang bận, đột nhiên lại nhận được tin nhắn của ngân hàng “Tài khoản của ngài đã nhận được số tiền gửi 1,000,000.00” Làm cho Giang Tuyết Nịnh bị dọa nhảy dựng, cô đương nhiên là không thiếu tiền, mấy năm nay tiền lương rồi tiền thưởng, còn có tiền giải thưởng cô đều để dành. Bởi vì ít bạn bè, không có gì xã giao, cô cũng không phải người địa vị cao, chi tiêu tự nhiên ít.

Nhanh chóng gọi điện thoại cho người nào đó “Anh ngu ngốc sao, em chính là nói đùa, một hồi em chuyển lại cho anh.”

“Nịnh Nịnh mỗi câu em nói tôi đều nghiêm túc lắng nghe, bé ngốc, nếu chuyển tiền lại tôi sẽ tức giận, cho người phụ nữ của mình một chút tiền tiêu vặt thôi, tôi đã sớm muốn cho em, chỉ sợ em nghĩ nhiều. ” Từng câu từng chữ của người đàn ông cực kỳ trịnh trọng lại nghiêm túc.

“Anh thật là….ai…ngu ngốc” Tâm tình Giang Tuyết Nịnh lúc này thật khó diễn tả, đến cha mẹ ruột của cô cũng ít khi quan tâm cô, huống chi người khác. Cho nên cô ở trong mắt người khác vĩnh viễn là đứa trẻ hiểu chuyện, thích cái gì thì tự mình đạt được. Chính là cô phát hiện, hiện tại cô giống như trở nên yếu ớt, ở trước mặt hắn, cô không hề muốn kiên cường.

Trên tầng cao nhất, trong phòng chủ tịch, Cố Thần Quang đang nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình laptop, bên trên là hình ảnh một cô gái mặc váy ôm hoa hướng dương l, nếu người khác nhìn thấy thì khẳng định sẽ nhận ra là Giang Tuyết Nịnh khi còn đi học.

Di động vang lên tiếng âm báo, Cố Thần Quang mở ra tin nhắn của tiểu nữ nhân “Cố Thần Quang, em yêu anh” Ngắn ngủn sáu chữ, Giang Tuyết Nịnh dùng thời gian mười phút mới gửi đi. Mà Cố Thần Quang nhìn đến mấy chữ này tâm tình có chút mơ hồ, không biết trả lời lại thế nào.

Suy nghĩ một hồi lâu mới nhắn lại mấy chữ “Về sau, có anh ở đây.” Mặc kệ chuyện gì hãy nhớ rõ là có anh, không cần một mình đối mặt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.