(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ với một hộp quà đã làm cho tâm tình của Giang Tuyết Nịnh bay bổng cả ngày, ngắn ngủn hai ngày, toàn bộ thế giới dường như thay đổi, cô không hề cảm thấy cô độc, bởi vì trong lòng ẩn giấu một người đàn ông.
Mà cô không biết chính là, lúc cô một mình ngây ngô cười trong văn phòng đều bị người nào đó nhìn thấy hết, khiến tâm tình ai đó cũng tốt theo.
Tiếc nuối chính là ở công ty bọn họ còn phải kiềm chế, bằng không hắn thật muốn đem cô cột trên người, có thể muốn cô bất cứ lúc nào, nghĩ đến đây thân thể lại bắt đầu nóng lên.
“Bảo bối, làm xong thì xuống dưới, tôi mang em đi ăn ngon.” Thật vất vả đem công việc xử lý xong xuôi, Cố Thần Quang cầm di động gọi cho Giang Tuyết Nịnh, sau đó lại gọi đặt phòng tại nhà hàng quen. Cúp máy liền đi xuống xe ngồi chờ cô bé của hắn.
Giang Tuyết Nịnh nhận được cuộc gọi, trên mặt nổi lên một rặng mây hồng, mấy ngày nay số lần đỏ mặt của cô nhiều bằng mấy năm cộng lại. Hơn nữa Cố Thần Quang cũng thay đổi, lúc trước hắn trong mắt cô đều là nghiêm túc, không giống người sẽ làm những việc như này, đặc biệt là tiếng kêu bảo bối, khiến tiểu tâm can của cô càng thêm hoảng loạn.
Cô hôm nay vốn tự mình lái xe tới, hiện tại chỉ có thể đem xe để lại công ty, nếu người đàn ông kia đã dám ngang nhiên gọi cô đi như vậy thì khẳng định sẽ không có vấn đề gì. Hai ngày này cô có chỗ chống lưng thật tốt, thoải mái làm những điều mình thích, không cần quan tâm những người ngoài kia ngươi lừa ta gạt.
Xe của Cố Thần Quang là một chiếc Bentley màu đen, nhìn qua giống hệt con người trầm ổn nội liễm của hắn, bên trong không gian rất lớn, trước sau bị ngăn cách bởi tấm chắn, Giang Tuyết Nịnh vừa lên xe đã bị người đàn ông kéo vào ngực, nụ hôn như lửa nóng theo đó rơi xuống. Giang Tuyết Nịnh ngồi trên người hắn, đôi tay theo bản năng ôm lấy người đàn ông.
Đôi tay người đàn ông liền nhân cơ hội đó với vào trong áo cùng váy của cô, mà cô thì không dám kinh hô sợ tài xế phát hiện điều bất thường, chỉ dám lôi kéo tay người đàn ông, ngăn cản động tác của hắn.
“Bảo bối tôi nhớ em.” Người đàn ông đè thấp thanh âm nói bên tai cô.
“Đừng như vậy, sẽ bị nhìn thấy, trở về rồi cho người được không?” Giang Tuyết Nịnh chỉ nghĩ đến tình cảnh lúc này, lại không nghĩ đến sau hành động cắt đất đền tiền này thì buổi tối chờ đợi cô sẽ là cái gì.
“Được thôi, vậy buổi tối tới phòng tôi.”
Đạt thành hiệp nghị, người đàn ông phúc hắc nào đó toàn thắng, tiểu bạch thỏ còn ngây ngốc không biết gì, sửa sang lại quần áo xong thì cũng tới nhà hàng. Nơi này cách biệt thự Cố gia rất gần, so với khách sạn lớn thì ấm áp hơn rất nhiều.
Kỳ thật đầu bếp Cố gia nấu ăn cũng rất ngon, Cố Thần Quang nghĩ là người trẻ tuổi hẹn hò đều không phải là đi ăn cơm rồi xem phim gì đó sao. Hắn muốn người khác có thì cô cũng phải có, người khác không có thì cô lại càng phải có. Quãng đời còn lại hắn muốn sủng cô lên trời.
Căn phòng trang trí theo phong cách tiểu kiều nước chảy, căn phòng cổ kính, thật đúng là có một cây cầu nhỏ cùng một dòng nước chảy xung quanh, loa nhỏ vang ra từng tiếng chim kêu ríu rít, phối hợp với tiếng nước chảy làm tâm hồn thật thoải mái.
Một ngày mệt mỏi trở thành hư không, Giang Tuyết Nịnh nhìn đồ ăn trên bàn, đại đa số là đồ ăn cô thích, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt thâm tình của người đàn ông, đôi mắt liền có chút ướt át. Có lẽ là do từ nhỏ đến lớn cô đều đơn độc một mình, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng quan tâm tới cô như vậy.
Người đàn ông không ngừng gắp thức ăn vào bát cô đến nỗi chất thành núi nhỏ: “Ba, người đừng gắp nữa, con ăn không hết, chính người cũng ăn đi.”
“Nịnh Nịnh, về sau không có ai thì đừng gọi tôi là ba.”
“Được, Thần Quang.” Giang Tuyết Nịnh nghe lời sửa cách xưng hô, đem mặt chôn vào bát cơm, thời điểm kêu hai chữ này, cả người có chút nóng lên. Lúc này Cố Thần Quang cũng đã bị hai chữ này lấy lòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");