(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Tiểu Muội hít sâu một hơi, cô ta đã đoán trước khả năng sẽ bị đồng nghiệp chỉ trỏ, lại không nghĩ tới sẽ bị nhà xưởng trực tiếp cho thôi việc.
Cũng đúng thôi, công việc cô ta đang làm thuộc biên chế nhà nước, có vị trí nào trong xưởng là không phải mỗi củ cải một cái hố đâu, muốn vào rất khó. Bây giờ trong xưởng có nhiều người muốn đưa con trai con gái nhà mình vào xưởng như vậy, đáng tiếc không có chỗ trống, vị trí bị người ta chiếm hết rồi, nếu muốn vào phải có người lui ra, sao người ta có thể đồng ý? Bây giờ cô ta gây ra chuyện này, không phải tặng bọn họ cơ hội sao?
Xé nát thông báo thôi việc trong tay, Dương Tiểu Muội phẫn hận ném mảnh vụn xuống đất, dẫm lên vài cái. Phát tiết một lúc lâu, cô ta mới dần dần bình tĩnh lại, cũng biết, không thể cứu vãn việc này, dù cô ta không phục thì thế nào?
Đứng giữa ngã tư đường, đột nhiên Dương Tiểu Muội có chút hoảng hốt. Cô ta nên đi đâu bây giờ? Về nhà họ Thôi? Thôi Hoành Chí không thích cô ta, nếu bây giờ cô ta còn thất nghiệp, đối phương có thể hòa nhã với cô ta sao? Trước khi kết hôn, cô ta còn có thể dùng đứa trẻ trong bụng uy hiếp, bây giờ đã kết hôn, cô ta đã được như ý nguyện, nhưng mẹ Thôi cũng không sợ cô ta nữa. Bởi vì bọn họ chắc chắn, cô ta không dám phá bỏ đứa trẻ này.
Dương Tiểu Muội hít sâu một hơi, quyết định tạm thời không về nhà họ Thôi, tới nơi ở trước kia của cô ta, đúng lúc cô ta phải sắp xếp lại chút đồ. Hiện giờ cô ta đã chuyển tới sống ở nhà họ Thôi, nhà bên này có thể dọn dẹp lại cho thuê, cũng có thể kiếm được một khoản.
Nhưng cô ta không ngờ, khi cô ta tới cửa nhà lại đang mở rộng, trong nhà là một đống hỗn độn, có ba bốn người đang lục lọi lung tung, liên tục ném đồ của cô ta ra ngoài.
Dương Tiểu Muội nhận ra, đó là chú thím họ của Từ Hạo và con cái của ông bà ấy.
“Bộ quần áo này còn khá mới, dáng người của Dương Tiểu Muội không khác con nhiều lắm. Mẹ, hay là giữ lại cho con đi!”
“Phi phi phi! Nói cái gì thế? Dương Tiểu Muội là loại người nào? Quần áo của dâm phụ mày cũng dám mặc? Không chê đen đủi à?”
Con gái vừa nghe thấy thế, lập tức ghét bỏ, ném luôn bộ quần áo trong tay ra ngoài, bay thẳng vào mặt Dương Tiểu Muội đang đi tới.
“Các người làm gì thế hả?”
Đối mặt với Dương Tiểu Muội đang giận tím mặt, nhà chú họ Từ không sợ chút nào: “Cô mù à? Không nhìn thấy sao? Chúng tôi đang dọn dẹp nhà cửa! Mau đi đi, đem hết đồ đạc của cô cút đi, toàn đồ không sạch sẽ, không biết có bao nhiêu đàn ông sờ vào rồi, bẩn muốn chết!”
Dương Tiểu Muội cắn răng: “Đây là nhà tôi, vì sao tôi phải dọn đồ của mình đi? Sao các người vào được?”
“Phá khóa là vào được thôi!”
Dương Tiểu Muội quay đầu mới phát hiện khóa cửa bị đập nát, nhìn dáng vẻ đúng lý hợp tình của đám người kia, cô ta lạnh lùng nói: “Tốt nhất các người nên cút ra ngoài ngay cho tôi! Nếu không tôi sẽ đi báo cảnh sát, các người tự ý đột nhập vào nhà dân, trộm cắp tài sản.”
Thím Từ trợn mắt khinh bỉ: “Thôi đi! Đây là phòng của Hạo Tử, sao lại biến thành của cô rồi? Trước đây nếu không phải do người nhà mẹ đẻ cô dọa đốt, ai lại cho cô ở trong căn nhà này? Cô với Hạo Tử không con không cái, ở lại nhà này cũng chỉ là ở tạm, nào có chuyện bây giờ cô đã tái giá rồi, còn bá chiếm phòng của Hạo Tử?”
Con gái nhà họ Từ bĩu môi: “Đúng thế! Trước đây chúng tôi đồng ý cho cô ở, nhưng không đồng ý sang tên. Trên danh nghĩa căn nhà này vẫn là của nhà họ Từ chúng tôi! Dựa theo ước định, cô nhận được tiền tiết kiệm, công việc của Hạo Tử và tiền mai táng nhà xưởng cấp, căn phòng này nếu cô không kết hôn có thể thích ở tới lúc nào thì ở, ngày nào đó nếu cô đồng ý quá kế đứa con trai cho Hạo Tử truyền thừa hương khói, sẽ sang tên cho cô. Nhưng chưa hề nói tới, cô tái giá rồi có thể cầm đi cho gã đàn ông khác.”
“Nếu cô biết điều, thì mau chóng dọn đồ của mình cút đi. Nếu cô còn càn quấy, chúng tôi cũng không phải ăn chay. Năm đó cô là góa phụ của Hạo Tử, có lý do ở lại căn nhà này. Bây giờ cô đã là con dâu của nhà họ Thôi rồi, chẳng lẽ còn muốn lấy phòng của nhà họ Từ chúng tôi làm của hồi môn sao?”
Thím Từ chỉ vào mũi cô ta, mắng to: “Hạo Tử đáng thương, thằng bé tốt như vậy sao lại cưới phải loại đàn bà như cô làm vợ chứ? Cứ như tám đời chưa gặp đàn ông vậy, đàn ông đã kết hôn cô cũng muốn, còn không danh không phận theo người ta tận ba năm. Cô đừng phủ nhận, bây giờ cô với Thôi Hoành Chí nổi tiếng rồi, một đôi gian phu dâm phụ cả huyện đều biết, ngay cả chúng tôi ở nông thôn cũng nghe nhắc tới!”
“Mẹ! Trước đây không phải còn nghe nói cô ta qua lại với vài vị lãnh đạo sao? Đâu phải chỉ có mình Thôi Hoành Chí! Theo con thấy, cái gì mà ba năm, có khi từ lúc Hạo Tử còn sống đã bắt đầu quyến rũ người khác rồi! Hừ! Hạo Tử làm gì cô mà cô lại cắm sừng cho nó như vậy?”
Dương Tiểu Muội tức giận đến mức liên tục run rẩy: “Các người…Các người nói hươu nói vượn!”
Cô ta có thể chịu đựng người khác nói cô ta và Thôi Hoành Chí, nhưng không thể chịu đựng được người ta nói cô ta có quan hệ với người đàn ông khác.
“Có phải nói hươu nói vượn hay không, trong lòng cô hiểu rõ. Sao hả? Thể diện nhà họ Từ chúng tôi bị cô ném sạch rồi, cô còn không cho người ta nói rà! Thích thì tới đây!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");