Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 76: Vạch trần




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lúc hai người đang lời qua tiếng lại, phía bên kia, Thôi Hoành Chí đã quỳ gối xuống đất, quỳ tới trước mặt Cố Nam Thư: “Nam Thư, em nghe anh giải thích, không phải như những gì em nghĩ đâu.”

“Được, anh giải thích đi. Tôi nghe!”

Một câu, bảy chữ, vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói không mang theo một tia gợn sóng nào. Thôi Hoành Chí há miệng thở dốc, đột nhiên không biết nên giải thích ra sao.

Cố Nam Thư nhìn chằm chằm vào anh ta: “Vừa rồi anh còn nói không có quan hệ gì với quả phụ Dương?”

“Anh… Anh…” Thôi Hoành Chí ngập ngừng.

“Thôi Hoành Chí, hai ngày trước anh còn hứa hẹn với em trai tôi, còn nói rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với tôi, sẽ không lừa dối tôi, sẽ không phản bội tôi, sẽ không… Nhưng bây giờ thì sao?”

Nhìn Cố Nam Thư như vậy, Thôi Hoành Chí rất hoảng hốt: “Nam Thư! Em nghe anh nói. Anh… Anh không dám thừa nhận chuyện với Dương Tiểu Muội, là vì anh sợ. Anh sợ sau khi biết em sẽ tức giận, anh sợ sẽ mất đi em. Nam Thư! Anh sai rồi! Anh biết sai rồi! Anh đã cắt đứt với Dương Tiểu Muội, anh đã nói với cô ta, anh với cô ta chấm dứt rồi!”

“Chấm dứt?” Cố Nam Thư cười khổ một tiếng: “Chấm dứt cô ta sẽ nói, cô ta đang có mang đứa con của anh sao?”

“Đó không phải con anh! Nam Thư, đó không phải con anh. Em biết mà, người khác không biết, chẳng lẽ em còn không biết sao? Đứa trẻ đó chắc chắn không phải của anh. Nam Thư!” Thôi Hoành Chí lại quỳ lướt về phía trước hai bước, định nắm tay Cố Nam Thư.

Cố Nam Thư nhảy dựng lên, hô to: “Anh đừng chạm vào tôi! Đừng dùng đôi tay anh từng chạm vào người phụ nữ khác chạm vào tôi! Tôi cảm thấy bẩn!”

Đột nhiên Cố Nam Thư nghĩ tới, có lẽ trong ba năm qua, có rất nhiều ngày, rất nhiều đêm, sau khi Thôi Hoành Chí lưu luyến chỗ quả phụ Dương xong, lại tới triền miên với mình… Nghĩ đến đây, chị ấy không nhịn được chống bàn che miệng lại, ghê tớm đến mức buồn nôn.

Mẹ Thôi hoảng sợ: “Sao thế? Làm sao vậy? Sao lại cãi nhau rồi, còn làm ra động tác lớn như vậy? Dù tức giận hơn nữa cũng phải để ý tới thân mình chứ? Con đã có thai hơn sáu tháng rồi, không sợ đứa trẻ bị thương sao?”

Nói xong bà ta mới phát giác ra, trong tình huống này nói ra những lời ấy sẽ chỉ lửa cháy đổ thêm dầu. Bà ta lại dịu giọng cứu vãn: “Nam Thư, Hoành Chí đã quỳ xuống nhận lỗi với con rồi, con còn muốn thế nào nữa? Theo mẹ thấy, không phải đàn ông đều như vậy sao? Hoành Chí phạm phải sai lầm thật, nhưng nó sẽ sửa, sửa lại là tốt rồi! Trong bụng con còn đang mang đứa con của nó đấy, cho dù không vì điều gì khác, con cũng nên nghĩ cho con của mình.”

“Con? Ha ha…” Cố Nam Thư hé miệng cười rộ lên, càng cười càng lớn, giây phút này, đột nhiên Cố Nam Thư cảm thấy những lời trước đó mình nói với Cố Nam Sóc rất buồn cười. Những thâm tình và trả giá bản thân tự cho là đúng đó, đều tính là gì?

Nghĩ tới đây, Cố Nam Thư đứng bật dậy, chạy vào phòng ngủ, sau một hồi lịch kịch không biết làm gì, khi ra ngoài, bụng đã xẹp xuống.

Mẹ Thôi kinh hãi: “Cô… Bụng cô… Sao… Sao lại thế…”

Cố Nam Thư ném cái túi vải tự chế cho bà ta: “Đây là cháu trai mà bà muốn này!”

“Cô không mang thai?” Mẹ Thôi hít ngược một hơi khí lạnh, vừa kinh vừa giận: “Cô không mang thai, lại lừa gạt chúng tôi là có thai? Người đàn bà này, sao cô lại có tâm kế như vậy? Cô lừa gạt cả nhà chúng tôi xoay vòng vòng, phí công tôi hầu hạ cô như Bồ Tát suốt mấy tháng qua! Cố Nam Thư! Cô giỏi thật đấy! Ly hôn, phải ly hôn! Con dâu như vậy, nhà họ Thôi chúng tôi không chịu nổi!”

Thôi Hoành Chí nhảy dựng lên che lại miệng mẹ Thôi lại. Mẹ Thôi vươn tay đẩy anh ta ra: “Thôi Hoành Chí, con điên rồi à? Đến việc giả mang thai cô ta cũng làm được, con còn muốn che chở cô ta? Con còn quỳ xuống xin cô ta? Có phải đầu óc con hỏng rồi hay không?”

“Anh ta không điên, đầu óc cũng không hỏng!” Cố Nam Thư lau nước mắt, sắc mặt đã thay đổi, đã không còn vẻ đau khổ suy sụp trước đó, lúc này trong mắt chị ấy mang theo vẻ quyết tuyệt.

Thôi Hoành Chí lập tức biết chị ấy định làm gì, muốn kéo chị ấy lại, nhưng bị Cố Nam Sóc ngăn cản, chỉ có thể cầu xin từng câu: “Nam Thư, đừng mà! Nam Thư, xin em đó!”

Cố Nam Thư lại không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, tay vỗ bản báo cáo kiểm tra lên mặt màn: “Người không thể sinh không phải tôi, mà là con trai bà! Người muốn tôi giả vờ mang thai, không phải tôi, mà là con trai bà! Người có tâm kế chính là con trai bà, người lừa cả nhà xoay quanh cũng là con trai bà! Bà nghe rõ chưa? Chưa nghe rõ thì để tôi lặp lại lần nữa! Con trai bà không thể sinh! Thôi Hoành Chí, không thể sinh con!”

Cả người mẹ Thôi lung lay sắp ngã: “Không! Cô nói bậy! Sao có thể?”

“Sao lại không thể? Nếu không, bà cho rằng vì sao con trai bà lại chắc chắn đứa con trong bụng quả phụ Dương không phải con anh ta như vậy? Vì sao còn nói, người khác không biết, tôi biết? Tự bà nhìn đi, đây là báo cáo kiểm tra của bệnh viện thành phố! Có phải xem không hiểu hay không? Xem không hiểu cũng không sao, biết kết quả là được. Nếu bà không tin, có thể cầm tới bất cứ bác sĩ nào hỏi xem, hoặc là bảo con trai bà đi kiểm tra lại một lần.”

Mẹ Thôi trợn trừng mắt nhìn Thôi Hoành Chí. Bí mật lớn nhất bị vạch trần, Thôi Hoành Chí ngã xoài ra đất như một bãi bùn lầy, ánh mắt dại ra, sống không còn gì luyến tiếc. Dáng vẻ này, khiến mẹ Thôi hoảng hốt. Con trai bà ta không thể sinh con? Nhà họ Thôi sắp tuyệt hậu? Bùm! Bà ta cũng ngã ngồi ra đất.

Cố Nam Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi, áp lực hơn ba năm, ẩn nhẫn hơn ba năm, hiện giờ nói ra toàn bộ, gông cùm xiềng xích được cởi bỏ, Cố Nam Thư cảm thấy cả người nhẹ nhàng, vô cùng sảng khoái.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.