(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Cố.
Giọng nói quen thuộc của Thôi Hoành Chí và từng câu từng chữ quả phụ Dương nói truyền ra từ máy ghi âm.
Cả người Cố Nam Thư run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Vừa kinh ngạc vừa tức giận, nghẹn họng trân trối. Chị ấy hoàn toàn không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy.
“Không! Không phải như thế…… Không!”
Bởi vì quá kích động, cả người chị ấy lung lay, cổ họng nghẹn ngào, nói chuyện đứt quãng, từng giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt.
Cố Nam Sóc ôm lấy chị ấy: “Chị! Em biết chân tướng quá tàn khốc, nhưng em cảm thấy vẫn nên nói cho chị biết. Chị, chị có tin em không?”
“Đương nhiên là chị tin…” Cố Nam Thư mấp máy môi, đột nhiên nhận ra. Cố Nam Sóc từng nói là do hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, ghi âm cuộc đối thoại này ở ngay hiện trường. Nếu tin tưởng em trai, vậy chính là tin tưởng những thứ này đều là sự thật.
Đôi môi Cố Nam Thư run rẩy, một lúc lâu sau, chị ấy mới gian nan nói: “Chị tin em.”
Mặc dù chị ấy không thân với quả phụ Dương, nhưng vẫn nghe ra được, đó là giọng của Thôi Hoành Chí không thể nghi ngờ. Cho dù không có chứng cứ này, Cố Nam Sóc là em trai chị, sao chị có thể không tin em trai lúc nào cũng một lòng suy nghĩ cho mình?
Nhưng mà chị lại không cách nào tiếp thu người chồng mình yêu sâu đậm, cũng yêu mình đậm sâu đã phản bội mình, có quan hệ cẩu thả với người khác từ lâu.
Cố Nam Thư suy sụp tinh thần ngã ngồi ra đất, khóc không thành tiếng.
Đợi chị ấy khóc mệt rồi, Cố Nam Sóc mới bê chậu nước ấm tới, lau khô nước mắt trên mặt giúp chị ấy. Cố Nam Thư nắm chặt khăn lông ấm áp, một lúc lâu mới buông ra. Sau đó đột nhiên, chị ấy đứng bật dậy: “Chị muốn đi tìm ảnh rể em! Nam Sóc, chị phải đi hỏi rõ ràng, chị muốn nghe chính miệng anh ta nói với chị, những chuyện này… Những chuyện này…”
Thấy chị gái nghẹn ngào nói không nên lời, Cố Nam Sóc nắm lấy tay chị ấy: “Được! Chúng ta tới nhà họ Thôi!”
********
Nhà họ Thôi.
Lúc này mẹ Thôi cũng đang giận không chịu nổi.
“Mẹ biết ngay mà, con là người thành thật, không kết oán với ai, sao có thể bị người ta đánh đau thế này! Mẹ hỏi con nhiều lần như vậy, con vẫn không chịu nói với mẹ! Con còn muốn giấu diếm giúp Cố Nam Thư sao? Hôm nay mẹ tới xưởng mới biết, hóa ra con bị em trai cô ta đánh! Dựa vào đâu chứ? Em trai cô ta dựa vào đâu lại làm vậy với con? Mẹ phải đi hỏi một chút mới được, hỏi xem có phải gia giáo nhà họ Cố như vậy hay không? Hỏi Cố Nam Thư một chút, xem cô ta để em trai tùy ý hành hung anh rể như vậy, cô ta còn muốn ở lại nhà họ Thôi này nữa hay không?”
Thôi Hoành Chí hoảng hốt, sốt ruột bước tới giữ chặt mẹ Thôi: “Mẹ, mẹ đừng đi! Không thể đi!”
“Sao mẹ không thể đi? Con bị người ta đánh, chúng ta còn không thể đi đòi bọn họ giải thích sao? Trên đời này nào có đạo lý như vậy?”
“Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu!”
“Vậy là thế nào? Con dám nói vết thương này không phải do Cố Nam Sóc đánh không? Nười trong xưởng đều nhìn thấy tận mắt đó! Mẹ không quan tâm con muốn nói gì, bây giờ mẹ không muốn nghe con nói thêm một chữ nào. Còn không phải là muốn giải vây cho chị em bọn nó sao? Cũng không biết Cố Nam Thư kia rót cho con canh mê hồn gì! Con tránh ra, bây giờ mẹ sẽ tới nhà họ Cố! Con dâu như vậy, vợ như vậy, em vợ như vậy, chúng ta không chịu nổi!”
Rầm!
Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra, Cố Nam Sóc và Cố Nam Thư bước vào.
Bốn người tám con mắt nhìn thẳng vào nhau, mẹ Thôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Đến đúng lúc lắm, tôi đang muốn đi tìm hai người tính sổ đây!”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Dì nói đúng, có một số việc đúng là phải tính rõ ràng.”
Ầm! Thôi Hoành Chí chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong.
Anh ta liên tục kéo mẹ Thôi vào nhà, lại dùng ánh mắt xin khoan đung nhìn về phía hai chị em nhà họ Cố: “Nam Sóc, không phải chúng ta đã nói rõ, anh viết giấy bảo đảm là xong rồi sao? Em đã đồng ý, em sẽ không nói ra ngoài!”
“Nam Thư, em khuyên nhủ Nam Sóc giúp anh với, hôm nay do mẹ anh không tốt, mẹ anh quá lo lắng cho anh mới như vậy. Hai người yên tâm, nhất định anh sẽ cẩn thận khuyên nhủ bà ấy, sẽ không để bà ấy tới gây phiền phức cho hai người.”
Mẹ Thôi vung tay vỗ mạnh một cái vào lưng Thôi Hoành Chí: “Con đang nói cái gì thế? Bọn họ bắt nạt con, con còn ăn nói khép nép như vậy? Con…”
“Mẹ! Mẹ có thể ngậm miệng lại đừng nói nữa được không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");