(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Huyện thành, nhà họ Cố.
Cố Nam Sóc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn dự định trực tiếp xuất kích. Hắn là đàn ông, không hề hiểu biết chuyện mang thai, có thể nhìn ra được gì? Nếu có thể nhìn ra được, mấy tháng qua hắn đã phát hiện ra rồi. Hắn cảm thấy, đối phương là chị gái mình, không cần dùng lời nói lòng vòng lãng phí thời gian, sảng khoái chút vẫn tốt hơn.
Nếu như bà Lan đoán sai, hắn sẽ xin lỗi tử tế, mặc chị gái đánh phạt. Nếu bà Lan đoán không sai, vậy thì hắn phải biết toàn bộ chân tướng.
Nhân lúc mọi người đều đi học không ai ở nhà, Cố Nam Sóc gọi Cố Nam Thư tới, rót cho chị ấy một chén nước, nói thẳng vào vấn đề: “Chị, chuyện chị giả vờ mang thai, em biết rồi.”
Một quả b.o.m ném qua, nổ long trời lở đất. Ly nước trong tay Cố Nam Thư lập tức rơi xuống đất, kêu “Choang” một tiếng, vỡ thành mảnh vụn.
Phản ứng thế này, còn gì là không rõ nữa? Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, sắc mặt càng nghiêm túc hơn.
“Sao… Sao em biết được?”
Cố Nam Sóc không trả lời, ngược lại nhìn chằm chằm vào chị ấy: “Anh rể biết không?”
Cố Nam Thư nghiêng đầu chột dạ né tránh ánh mắt hắn, ấp úng nói: “Anh rể em… Anh ấy… Anh ấy biết.”
Vì nguyên nhân gì một người đàn ông mới có thể chịu đựng vợ mình giả vờ mang thai? Không, khả năng không phải chịu đựng, có lẽ kế hoạch này là do anh ta đưa ra, vậy thì vì sao anh ta phải làm như vậy?
Một ý nghĩ chợt sinh ra trong đầu, Cố Nam Sóc hỏi: “Mấy năm qua hai người mãi vẫn chưa có con, có phải vấn đề không nằm trên người chị, mà là trên người anh rể, đúng không?”
Cố Nam Thư trợn tròn mắt, há hốc mồm: “Nam Sóc, em… Em…”
“Em đoán đúng rồi, có phải không?”
Mấy lần Cố Nam Thư định mở miệng, thái độ ngập ngừng không biết muốn nói gì.
Cố Nam Sóc kéo chị ấy ngồi xuống: “Chị, đã đến nước này rồi, chị vẫn chưa chịu nói thật với em sao? Chị còn muốn giấu đến khi nào? Chị cảm thấy chị vẫn giấu được tiếp?”
Cố Nam Thư nhìn Cố Nam Sóc: “Chị…… Em đoán không sai. Đúng là vấn đề nằm trên người anh rể em.”
Chị ấy thở dài một tiếng, nói rõ ngọn nguồn.
“Sau khi anh chị kết hôn một năm, bụng chị vẫn không có động tĩnh. Nhà họ Thôi đã bắt đầu thúc giục, cha mẹ chúng ta cũng hỏi hai lần. Tuy rằng chị cảm thấy mới một năm chưa có cũng không sao, nhưng người lớn trong nhà quá sốt ruột, mẹ anh ấy vẫn luôn càm ràm mãi, chị quá phiền, nên nghĩ đi kiểm tra cũng được, nếu thật sự có vấn đề gì, cũng có thể phát hiện sớm chữa trị sớm.”
“Chị tới bệnh viện huyện khám, sau khi khám xong bác sĩ nói tất cả đều bình thường. Có kết quả kiểm tra này rồi, thứ nhất chị có thể có cái để giải thích với mẹ chồng, thứ hai bản thân cũng yên tâm hơn. Chị chỉ cho rằng duyên phận với con cái của anh chị chưa tới, nhưng mà lại qua thêm một năm nữa, bụng chị vẫn không động tĩnh. Mẹ chồng càng ngày càng không vừa mắt chị, ngày nào cũng chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói trong nhà cưới về con gài mái không biết đẻ trứng.”
“Tuy rằng trong lòng chị khó chịu, nhưng cũng lo lắng có phải trình độ của y bác sĩ trong bệnh viện huyện chúng ta kém, nên kiểm tra không ra vấn đề hay không? Chị lén nói với anh rể em, bảo anh rể bớt chút thời gian xin nghỉ, cùng chị lên thành phố một chuyến. Bác sĩ ở bệnh viện trên thành phố bảo anh rể em cũng kiểm tra một lượt, nói hai bên đều có trách nhiệm trong chuyện này, không phải một bên kiểm tra là xong chuyện.”
“Kết quả kiểm tra ra được, đúng là chị không thành vấn đề, người có vấn đề là anh rể em. Bác sĩ nói rất nhiều lời, rất nhiều từ ngữ chuyên nghiệp, chị nghe như lọt vào trong sương mù, cuối cùng chỉ nghe hiểu một câu. Với tình hình của anh rể em, tỷ lệ có con vô cùng thấp.”
Cố Nam Sóc hiểu được, khả năng là do Thôi Hoành Chí gặp vấn đề về t*ng trùng, hoặc là t*ng trùng loãng, hoặc là t*ng trùng yếu nên mới khó có thể có con.
Hắn nhìn về phía Cố Nam Thư: “Hai người không muốn chữa trị sao?”
“Sao lại không muốn? Phải chữa chứ! Vì việc này anh rể em còn chạy lên bệnh viện thành phố thêm vài lần, mang về rất nhiều thuốc, lén lút đun lên uống. Nhưng một năm, hai năm... Trôi qua, chị vẫn không có thai.”
Cố Nam Sóc bĩu môi: “Sau đó hai người quyết định mang thai giả? Bụng là giả, hai người định sinh con thế nào?”
Sắc mặt Cố Nam Thư có chút ngượng ngùng: “Sau khi uống thuốc rất lâu vẫn không thấy hiệu quả, anh rể em không chịu đựng nổi. Chị liên tục bị mẹ anh ấy mắng, cũng không chịu nổi. Hôm đó, anh chị cãi nhau một trận. Trong lúc tức giận, chị buột miệng đòi ly hôn, còn chạy về nhà mẹ đẻ. Anh rể em đuổi theo, dỗ dành chị hai ngày, nói hay là chúng ta kiếm một đứa trẻ về nuôi.”
“Anh chị từng lên bệnh viện thành phố rất nhiều lần. Biết bên đó có rất nhiều đứa trẻ vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, có vài người sinh con gái nên không muốn nuôi, có người sinh con trai, nhưng không nuôi nổi nên vứt bỏ, còn có cả viện phúc lợi chuyên nuôi dưỡng đám trẻ ấy, bên trong có không ít trẻ con lớn lớn nhỏ nhỏ, trẻ con vừa sinh ra chưa lâu cũng có.”
“Anh rể em nói, chị có thể giả vờ mang thai, chọn thời gian khi bụng lớn lên vừa đúng vào mùa đông là được, mặc nhiều quần áo dễ nhét thêm đồ giả vờ bụng to, rồi nhân lúc trời chưa nóng hẳn sinh em bé, đến lúc đó mặc quần áo dài trốn trong chăn sẽ không ai phát hiện ra.”
“Trong thời gian mang thai, vài lần chị giả vờ thai tượng không tốt, đến lúc gần sinh có thể dựa vào điều ấy đề nghị lên bệnh viện trên thành phố sinh sản. Như vậy sau này anh chị mang một đứa trẻ từ trên thành phố về, cũng không ai biết được chân tưởng, mọi người đều sẽ nghĩ là do chị sinh ra.”
Cố Nam Sóc:……
Mẹ kiếp! Nghĩ cũng chu toàn thật!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");