(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Có phải công phu sư tử ngoạm hay không, trong lòng Tổng giám đốc Tôn hiểu rõ. Tổng giám đốc Tôn cũng biết doanh số hai bản thiết kế sản phẩm lần trước mang tới cho công ty rồi, toognr giám đốc Tôn cảm thấy một ngàn tệ so với lợi nhuận ngài kiếm được thật sự là công phu sư tử ngoạm sao?”
Cố Nam Sóc nhấp miếng trà, nói tiếp: “Bằng Thành tiếp giáp Cảng Thành, tôi cũng đã tìm hiểu phương hướng phát triển của quý công ty mấy năm nay, cũng biết Tổng giám đốc Tôn không chỉ đặt ánh mắt trên đất liền, chắc hẳn ngài vẫn chưa muốn từ bỏ thị trường Cảng Thành bên kia. Hợp tác với Cảng Thành, lợi nhuận kiếm được không chỉ mặt ngoài, còn cả tỉ sất hối đoái nữa.”
“Ví dụ như hiện giờ quốc gia quy định, một đồng nhân dân tệ đổi được ba phảy bảy đồng đô la Hồng Kông. Nhưng trên thực tế, ngoài thị trường một đồng nhân dân tệ có thể đổi lại được bốn phảy hai đồng đô la Hồng Kông. Ngoài thứ này ra, ở Cảng Thành còn có không ít người dùng đồng bảng Anh.
“Nửa năm qua, Tổng giám đốc Tôn vẫn luôn bán nguyên liệu gỗ và hàng thuộc da tới Cảng Thành, vẫn luôn hiên hệ với các công ty lớn bên đó, tìm kiếm hợp tác, chẳng lẽ không phải vì những điều tôi vừa nói sao? Nếu đã như vậy, vì sao chỉ bán số nguyên liệu đó, mà không phải bán gia cụ thành phẩm?”
“Để tôi đoán thử một lần nhé, là vì Cảng Thành vật tư phong phú, chủng loại gia cụ đa dạng, nhiều phong cách khác nhau. Người ta nhìn sản phẩm tốt quen rồi, chướng mắt sản phẩm của chúng ta, anh đã từng nếm thử, nhưng tình hình không lạc quan cho lắm, có đúng không?”
“Chẳng lẽ Tổng giám đốc Tôn thật sự không nghĩ tới chuyện mở ra thị trường Cảng Thành, bán gia cụ của Phong Hoa cho những ông chủ lớn đó, những người giàu đó, thậm chí là cả người nước ngoài?”
Tôn Khải Nghĩa hít sâu một hơi: “Cậu cảm thấy thiết kế của cậu có thể mở ra thị trường Cảng Thành giúp tôi?”
“Chính xác là, tôi tin tưởng thiết kế của mình, cộng thêm thủ đoạn của Tổng giám đốc Tôn, chắc chắn sẽ làm được.”
Cố Nam Sóc nói ra lời này đầy khí phách, giọng nói leng keng hữu lực. Hắn chưa bao giờ xem thường nhân tài thiết kế ở thời đại này. Quả thật, hiện giờ có lẽ ở Cảng Thành đã có không ít tác phẩm tốt, nhưng không đại biểu tác phẩm khác không có sức cạnh tranh. Dù sao hắn cũng có được tri thức vượt xa niên đại này bốn mươi năm, biết được trào lưu và hướng gió sau này.
Đời sau có không ít cuộc thi thiết kế, cũng có không ít các tác phẩm được mọi người tán thưởng, có cả phong cách Âu Mỹ, phong cách Hiện đại, phong cách Bắc Âu, phong cách công nghệ… Vân vân. Trong đầu hắn có rất nhiều các tác phẩm theo các phong cách khác nhau, chắc chắn sẽ có tác phẩm có thể đánh sâu vào lòng người tiêu dùng ở Cảng Thành.
Tôn Khải Nghĩa ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn Cố Nam Sóc, tròng mắt chuyển động: “Người trẻ tuổi quả nhiên cuồng vọng! Nhưng tôi thích sự cuồng vọng của cậu! Lời cậu nói khiến tôi rất động lòng, tác phẩm của cậu tôi cugnx xem rồi, nói thẳng ra, rất tuyệt vời. Tôi vô cùng muốn trông thấy chúng nó trở thành sản phẩm của công ty chúng tôi. Nhưng mà…”
Tôn Khải Nghĩa nhấn mạnh từng chữ: “Tôi đã xem qua bản thiết kế của cậu rồi, tuy chỉ là bản thảo thô, nhưng chỉ cần nắm được ý tưởng trung tâm, những chi tiết khác nhà thiết kế công ty chúng tôi có thể tự hoàn thiện. Nếu đã như vậy, việc gì tôi phải bỏ ra số tiền này đi mua của cậu?”
Ngôn luận đạo văn đáng ghét, nhưng cả hai đều biết, chiêu này có thể dùng được, đặt biệt là đối với người vô danh tiểu tốt, không quyền không thế như Cố Nam Sóc.
Cố Nam Sóc không hoảng hốt chút nào: “Bởi vì giá trị của tôi không chỉ nằm ở mấy bản thiết kế này.”
Hắn gõ gõ bản thiết kế trên bàn, lại chỉ chỉ vào đầu mình: “Mà nằm ở đây, chỉ cần có nó, tôi còn có thể vẽ ra được rất nhiều bản thiết kế như vậy. N ếu tổng giám đốc Tôi nhìn nhìn thấy giá trị của mấy tấm bản thảo thiết kế trước mắt, vậy thì xem như tôi nhìn lầm người. Bằng Thành không chỉ có mình công ty Phong Hoa sản xuất gia cụ, tôi nghĩ, sẽ có người hiểu được giá trị của tôi.”
Câu cuối cùng có ý gì, không cần nói cũng biết. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt sắc bén, mấy giây sau, Tôn Khải Nghĩa mới thu hồi ánh mắt: “Cậu còn bản thiết kế khác?”
“Hiện giờ không có, nhưng sau này sẽ có. Nếu Tổng giám đốc Tôn đồng ý với điều kiện của tôi, chúng ta có thể ký hợp đồng hai năm, trong vòng hai năm, mỗi quý tôi sẽ cung cấp cho anh không ít hơn ba bản thiết kế.”
Tôn Khải Nghĩa sửng sốt: “Hai năm? Sau hai năm thì sao?”
Cố Nam Sóc cười: “Để nói sau. Nếu khi đó tôi vẫn chưa hết thời, Tổng giám đốc Tôn cũng chưa tìm được người nào có thể thay thế tôi, chúng ta lại bàn bạc tiếp.”
Đương nhiên đây chỉ là lời nói bên ngoài mà thôi, trên thực tế, Cố Nam Sóc chỉ muốn vớt tiền trong thời gian ngắn, không định làm cái nghề này cả đời. Có điều nếu hắn nói thẳng ra như vậy, chưa chắc tổng giám đốc Tôn đã tin, cũng không cần thiết phải nói ra. Tóm lại vẫn còn thời gian hai năm, thái độ của Cố Nam Sóc lại không hề cứng rắn, còn để lộ ra ý định sau này vẫn có thể hợp tác, Tôn Khải Nghĩa thấy thế cũng không bức ép nữa.
Hai bên đàm phán xong, Tôn Khải Nghĩa nhanh chóng hành động, cùng ngày đã bảo nhân viên tài vụ đi tới Ngân hàng rút ra sáu nghìn tệ đưa cho Cố Nam Sóc.
Lại có thêm một khoản tiền lớn, khi ra khỏi công ty Phong Hoa, Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm trạng có chút phức tạp.
Cảm ơn đời trước!
Đời trước hắn thật sự không thích cái nghề thiết kế này, nhưng bởi vì nguyên nhân đáng thương lại buồn cười nào đó mà chọn chuyên ngành thiết kế. Cũng chính vì nguyên nhân ấy, trong bốn năm đại học, hắn vẫn luôn tới thực tập ở công ty cha ruột mình, giúp đỡ đối phương.
Nghiệp vụ quan trọng nhất của công ty đó là phục vụ cho những người có tiền lại không rảnh rỗi, hoặc là những người không muốn bị chuyện vụn vặt quấn thân. Đầu tiên là lên ý tưởng thiết kế trang trí nhà cửa, sau đó tới chuyện trang hoàng, trang hoàng xong chuyển sang chọn mua gia cụ, sắp xếp đồ dùng…
Có thể nói, chỉ cần khách hàng đưa ra yêu cầu bọn họ sẽ phục vụ chu đáo, Công ty sẽ thay khách hàng xử lý tốt mọi chuyện, chỉ cần chờ xách hành lý vào ở là được.
Đương nhiên, sau này hắn đã nhìn rõ một số người, một số việc, không tiếp tục tới công ty đó nữa, sau khi tốt nghiệp đã tự mình gây dựng sự nghiệp không liên quan gì tới cái ngành nghề này, từ đó về sau gần như hắn không chạm tay tới thiết kế, nhưng không ngờ, bao năm trôi qua, đổi sang niên đại khác, hắn lại quay về cái nghề cũ.
Ai! Cố Nam Sóc khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu, khom lưng lên xe, vẫn là xe chuyên dụng của công ty Phong Hoa đưa hắn về khách sạn.
Năm trước, hắn từng nói với Cố Nam Huyền, khi cửa hàng tới mùa ế khách, hắn còn chuyện bận rộn khác, đây chính là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai đợi sau khi hắn quay về, có lẽ cũng đến lúc thực hiện rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");