(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Hồ.
Mẹ Hồ vừa khóc vừa đ.ấ.m Hồ Dao Hoa: “Nếu biết trước như vậy tao đã bảo anh rể chị gái mày tìm cho mày một người rồi. Mày còn nói tao cho mày mấy tháng, lừa tao nói muốn ở nhà mẹ đẻ khoan khoái thêm mấy ngày. Ai ngờ mày lại có ý định này. Mày nói xem, mày nhìn trúng ai không tốt lại đi nhìn trúng Cố Tứ Tường hả? Nhà họ Cố kia thế nào, mày còn không biết sao? Cố Trường Quý với Tống Ngọc Mai không phải người tốt lành gì, trước đó bọn họ còn khuyến khích người trong tộc tạo áp lực, định tham ô tiền an ủi của Cố Nam Vọng đó! Người như vậy, mày cũng dám gả?”
Hồ Dao Hoa lại không tán đồng: “Cố Tứ Tường không giống cha mẹ anh ấy.”
“Ai quan tâm nó có giống hay không. Tao chỉ hỏi mày một câu thôi, mày gả qua đó rồi chẳng lẽ không phải giao tiếp với cha mẹ nó sao? Cha mẹ chồng như vậy mày chịu được không? Đó là còn chưa nói tới bọn họ không phân gia, bốn anh em ở chung một chỗ, chị em dâu cũng không phải người dễ ở chung, chuyện lung tung rối loạn một đống lớn. Con nghe mẹ đi, gia đình như vậy không thể gả!”
Hồ Dao Hoa lập tức cảm thấy đau đầu, trong lòng âm thầm hối hận vì sao lại để mẹ mình nhìn thấy cơ chứ!
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, đang tết nhất đó!”
Mẹ Hồ càng giận hơn: “Mày cũng biết đang tết nhất à! Tết nhất mày không ngốc trong nhà, còn chạy ra ngoài lêu lổng với Cố Tứ Tường!”
Nói xong bà ta lại hung hăng trừng mắt lườm cha Hồ một cái: “Ông nói một câu xem nào! Giả vờ câm điếc cái gì, đây là chuyện cả đời con gái ông đó!”
Cha Hồ tức giận nói: “Nếu bà không muốn gả con gái cho Cố Tứ Tường, hôm nay bà còn làm ầm lên như vậy làm gì? Cho dù nhìn thấy, cũng phải biết nhẫn nhịn, sau đó về nhà đóng cửa bắt nó cắt đứt quan hệ với Cố Tứ Tường chứ! Bây giờ bà làm ầm lên như vậy, còn ai trong thôn là không biết chuyện giữa Cố Tứ Tường và con gái nhà chúng ta không? Đám bà ba hoa nghe gió là mưa ấy, nói không chừng còn đang nghĩ xấu cho con gái nhà ta và Cố Tứ Tường rồi, nếu không gả qua, người trong thôn sẽ nói thế nào?”
Mẹ Hồ ngẩn người, vạn phần hối hận: “Tôi…… Tại lúc ấy tôi giận quá, không phải không nghĩ được nhiều như vậy sao? Hay là để Dao Hoa tới nhà mẹ đẻ tôi ở tạm một khoảng thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống lại quay về?”
Cha Hồ còn chưa tỏ thái độ, Hồ Dao Hoa đã phản đối: “Con không đi! Mẹ, Cố Tứ Tường nói, sang năm sau sẽ tới cầu hôn.”
Lửa giận trong lòng mẹ Hồ lại lần nữa dâng lên: “Tao đã gây ra tội nghiệt gì thế này! Sao mày cứ khăng khăng một lòng một dạ với Cố Tứ Tường thế! Nếu biết trước như vậy, cần gì phải từ hôn Cố Nam Sóc. Tốt xấu gì nhân phẩm bên đó vẫn tin được. Nói ra thì tuy rằng bây giờ Nam Sóc không làm giáo viên nữa, nhưng cũng đã mở được cửa hàng của mình, nghe nói buôn bán không tồi, còn kiếm được nhiều tiền hơn so với làm giáo viên. Cậu ta có bản lĩnh như vậy, nuôi thêm ba đứa cháu trai nữa cũng không sợ.”
Hồ Dao Hoa trợn mắt khinh bỉ. Trong mơ cô ta không biết Cố Nam Sóc có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng cô ta biết, Cố Nam Sóc không sống được bao lâu. Cô ta sẽ không bao giờ gả cho hắn.
Hồ Dao Hoa thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh mẹ Hồ định thuyết phục.
“Mẹ, mẹ đừng chỉ nghĩ tới chuyện không tốt của nhà Tứ Tường, nghĩ đến cả chuyện tốt xem nào. Tuy rằng bên kia chưa phân gia, nhưng Cố Tứ Tường là con út, cha mẹ anh ấy có bốn người con trai, thương nhất là anh ấy, ngay cả cháu trai cũng phải đứng sang một bên, lúc nào cũng thiên vị Tứ Tường. Vẻ ngoài của anh ấy cũng không kém, còn có bằng cấp ba, chỉ cần thi đỗ đại học chính là sinh viên hàng thật giá thật.”
Mẹ Hồ quét mắt lườm cô ta một cái, lạnh lùng hừ qua lỗ mũi: “Còn sinh viên nữa! Trong thôn có ai là không biết nó đã thi ba lần rồi, nếu có thể thi đỗ đã thi đỗ từ lâu.”
Hồ Dao Hoa nghẹn lời, mẹ cô nói không sai, nhưng không phải là thời cơ chưa tới sao?
“Thành tích của anh ấy không kém, mấy lần thi trước là do quá khẩn trương dẫn tới sai lầm. Lần này, nhất định anh ấy sẽ thi đỗ!”
Trong mơ, lần thi này Cố Tứ Tường đã thi đỗ. Còn đỗ vào trường chính quy, sau khi tốt nghiệp, được phân vào làm việc trong tổ chức chính phủ làm cán bộ.
Mẹ Hồ vẫn mỉa mai như cũ: “Vậy thì chờ nó thi đỗ rồi nói sau!”
Hồ Dao Hoa không còn lời nào để nói. Nếu không gả cho Cố Tứ Tường khi anh ta còn đang nghèo túng, đợi Cố Tứ Tường thi đậu đại học một bước lên trời rồi, cô ta còn cơ hội sao?
“Mẹ, mẹ đừng không tin. Cho dù mẹ không xem trọng anh ấy, không phải vẫn còn Cố Kiều sao? Cố Kiều may mắn thế nào, trong thôn có ai là không biết.”
Mẹ Hồ ngẩn người một lát: “May mắn cũng là Cố Kiều may mắn, có liên quan gì tới Cố Tứ Tường? Đừng tưởng rằng bọn họ là chú cháu là có thể thơm lây, mày không thấy Cố Nhị Tài bị gãy cả chân sao?”
Đó là do Cố Nhị Tài ngu, luôn đối đầu với nhà Cố Kiều! Cố Tứ Tường thì khách, anh ta đối xử với cô cháu gái Cố Kiều này rất tốt! Trong nhà Cố Trường Quý, ngoài Cố Nhị Tài ra, có ai là không thơm lây từ Cố Kiều? Vài năm sau, Cố Kiều đến Thủ đô học đại học, bám vào con cháu quan chức cấp cao, nhà họ Cố càng vẻ vang hơn.
Nếu không có tầng này quan hệ, sao Cố Tứ Tường có thể như cá gặp nước trong chính phủ? Ngay cả Cố Tam Cát không thông minh lắm còn mở được cửa hàng, lên làm ông chủ lớn, kiếm đầy bồn đầy chậu.
Hồ Dao Hoa âm thầm nắm tay. Cho dù thế nào, cô ta cũng phải bám được vào cái đùi vàng này.
Vì thế, cô ta giở hết lời hay ra, muốn thay đổi tư tưởng của mẹ Hồ. Chỉ cần thuyết phục được bà ấy, tự nhiên cha Hồ cũng sẽ thuận theo. Đáng tiếc ý chí của mẹ Hồ lại vô cùng kiên định, cho dù miệng lưỡi cô ta trơn tru, khen Cố Tứ Tường như một đóa hoa, bà ấy vẫn lù lù bất động.
Hồ Dao Hoa lập tức ấm ức, vừa khóc vừa nói: “Mẹ, dù sao con cũng chỉ thích Cố Tứ Tường! Chỉ muốn gả cho anh ấy!”
Nói xong cô ta vén mành vào phòng, để lại cha mẹ Hồ hai mặt nhìn nhau.
Mẹ Hồ hỏi: “Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Cha Hồ bất đắc dĩ: “Tôi nào biết? Tính tình Dao Hoa thế nào không phải bà không hiểu, nếu con bé đã quyết tâm muốn gả, chúng ta còn có cách nào?”
Mẹ Hồ:…… Quá đau lòng!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");