(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai ngày sau, trên con phố Đại Chính không còn thấy bóng dáng của mấy người kia, Cố Nam Sóc biết ngay việc này đã được giải quyết, còn về đã giải quyết thế nào, sau này qua miệng của Cố Nam Thư, hắn mới biết rõ ngọn nguồn.
Nhà họ Lý không chịu bỏ tiền, nhà họ Thôi cũng không muốn. Nhưng mẹ Thôi đã nghĩ cách giúp Thôi Viện. Nếu nhà họ Lý định đẩy hết trách nhiệm này lên đầu chị ta, còn ép con trai bọn họ ly hôn, Thôi Viện cứ đi tìm lãnh đạo, nói với lãnh đạo chuyện này là do nhà họ Lý nghĩ ra, chị ta chỉ là người thực hiện.
Không ai biết chị ta nói thật hay giả, mọi người chỉ biết, nếu chuyện đó thành công, người nhận được lợi ích là nhà họ Lý. Chỉ dựa vào điểm này thôi, người nhà họ Lý đã khó chối bỏ trách nhiệm rồi, tất nhiên sẽ có người tin lời Thôi Viện.
Rơi vào bước đường cùng, Thôi Viện đành phải làm theo. Một khóc hai nháo ba thắt cổ như vậy, đã thành công hù dọa nhà họ Lý, khiến bọn họ không dám nhắc tới hai chữ ly hôn, cũng không dám không bỏ tiền ra giải quyết phiền toái. Có điều số tiền không phải ba trăm, mà là hai bên cò kè mặc cả c.h.é.m bớt một nửa.
Tuy rằng nhà họ Lý không thể không nuốt xuống cơn giận này, nhưng càng nhìn Thôi Viện càng không vừa mắt, cuộc sống của Thôi Viện càng kém hơn, nhưng tất cả đều là chuyện cảu Thôi Viện, không liên quan gì tới Cố Nam Sóc.
28 tết, Dĩ Nam đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.
Cuối cùng Cố Nam Sóc cũng bớt ra được chút thời gian, dẫn cả nhà đi dạo phố sắm đồ tết. Trạm đầu tiên chính là Cung Tiêu Xã, hắn mua cho ba anh em Cố Minh Huy mỗi người một chiếc cặp sách mới, còn Cố Nam Huyền là một chiếc bút máy.
Cố Nam Huyền ôm hộp đựng bút máy tinh xảo, trên mặt lộ vẻ do dự. Cố Nam Sóc đoán ra được em gái đang nghĩ gì, hắn nói trước: “Cầm đi. Đừng nói không cần. Bây giờ em vẫn đang dùng chiếc bút thừa của anh đó. Con gái không thể luôn dùng lại đồ thừa của người khác, đâu phải chúng ta không mua nổi.”
“Nhưng chiếc này quá đắt, hay là chúng ta mua chiếc rẻ hơn đi? Chiếc kia kìa, bạn học em cũng dùng hãng đó, dùng khá tốt, còn rẻ hơn chiếc này tận một đồng.”
Cố Nam Sóc dở khóc dở cười, trực tiếp nhét bút máy vào trong lòng n.g.ự.c em gái: “Bảo em cầm thì em cầm đi.”
Sau đó hắn lại chọn thêm vài quyển truyện tranh cho Cố Minh Hiên, một hộp bút lông mười màu sặc sỡ cho Cố Minh Cảnh. Cố Minh Huy càng nhìn càng ghen tị, dùng ánh mắt trông mong nhìn Cố Nam Sóc. Cố Nam Sóc không để ý tới cậu, thản nhiên nói: “Lần thi cuối kỳ này Minh Hiên xếp thứ nhất, nhận được danh hiệu học sinh ba tốt. Minh Cảnh được khen ngợi hai đóa hoa hồng, Đây là phần thưởng cho hai đứa, cháu cảm thấy thành tích của mình cũng đáng được thưởng sao?”
Cố Minh Huy gục đầu xuống. Lớp cậu có tổng cộng năm mươi người, cậu xếp thứ hai mươi bảy.
Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn cháu trai, khóe miệng mỉm cười: “Sau này chúng ta có thể lập ra quy củ. Không tính các bài thi nhỏ, chỉ tính hai lần thi giữa và cuối kỳ, điểm thi xếp top ba trong lớp, đều có phần thưởng. Nếu thi được top ba toàn khối, có thể thêm một phần thưởng nữa.”
Nói xong, Cố Nam Sóc nhìn sang Cố Minh Hiên: “Lần này Hiên Hiên cũng xếp nhất toàn khối nhỉ? Hiên Hiên nhà chúng ta lợi hại quá! Thế này nhé, chúng ta mua thêm một chiếc hộp đựng bút nữa được không?”
Cố Minh Hiên nghe xong lại lắc đầu: “Chú Ba, cháu có hộp đựng bút rồi, không cần mua thêm.”
“Không cần hộp đựng bút à, vậy cháu thích thứ gì?”
“Đều không cần. Chú Ba, cháu thật sự không cần, thứ gì cũng không cần.”
Cố Nam Sóc ngẩn người, trong lòng có chút khó chịu. Dù là Cố Nam Huyền, hay là Cố Minh Hiên, trước đây đều không tiết kiệm như vậy. Từ khi trong nhà sảy ra biến cố, dường như bọn họ đã trưởng thành chỉ sau một đêm. Trước đó thì lo lắng trong nhà không có tiền, sau này biết hắn có thể kiếm được tiền rồi, vẫn tiết kiệm theo bản năng, không muốn tạo thêm gánh nặng cho hắn.
Hắn ngồi xổm xuống người xuống, xoa đầu Cố Minh Hiên: “Đây là phần thưởng dành cho cháu, là cháu nên được. Trước kia khi chú Ba thi tốt, cha cháu cũng sẽ mua cho chú. Đợi sau này cháu trưởng thành, chú Ba có con, cháu cũng mua cho con chú, có được không?”
Cố Minh Hiên gật đầu đáp vâng, ngẫm nghĩ một lát, cậu bé chỉ tay vào một quyển bài tập sách, nói: “Vậy mua thứ này đi.”
Cố Nam Sóc:……
Có trẻ con nhà ai muốn được khen thưởng sách bài tập không? Đây là phần thưởng à? Hay là trừng phạt?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");