(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Nam Thư ấp úng liếc mắt nhìn mẹ Thôi một cái. Sau khi kéo bà ta ngồi xuống, mới nói tiếp: “Mẹ, mẹ cũng biết nhà mẹ đẻ con hào phóng thế nào rồi đấy, tình cảm giữa anh chị em chúng con rất tốt, có thứ gì tốt bọn họ đều không quên con. Con gả vào nhà mình năm năm, nhà mẹ đẻ mang đồ tới không ít, còn chị Cả thì sao? Lần nào chị ấy cũng chỉ đưa tới mấy quả trứng gà, khi về còn mang đi nhiều hơn. Trước kia nhà chồng chị ấy chưa mở cửa hàng, có anh rể làm ở xưởng dệt, thi thoảng chúng ta còn có thể mua được chút vải có tì vết. Từ khi mở cửa hàng, vải có tỳ vết được tận dụng triệt để, chút lợi ích này chúng ta cũng mất luôn.”
Thấy mẹ Thôi tỏ vẻ không vui, nhân lúc bà ta chưa nổi giận, Cố Nam Thư lập tức nói sang chuyện khác: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con nói lời này không phải chê chị Cả không tốt, chỉ là… Dù sao chúng ta cũng phải vui vén cho gia đình nhỏ của mình trước, có phải không? Nguồn cung cấp của em trai con rất tốt, nếu cửa hàng khác biết được nguồn cung cấp ấy, trong huyện chúng ta chỉ có bấy nhiêu người, nhu cầu mua sắm cũng chỉ có như vậy, không phải lợi nhuận thu về sẽ bị chia mỏng ra sao?”
Mẹ Thôi nhíu mày: “Chỉ thêm nhà chị Cả, không chia đước bao nhiêu. Hơn nữa bọn họ chỉ cần nguồn cung cấp quần áo, không phải em trai con còn bán cả giày dép túi xách và đồ chơi sao?”
Cố Nam Thư thầm mắng đcm, trên mặt lại nở nụ cười: “Chính mẹ nói ra lời này nha! Nếu chỉ thêm một nhà, còn tạm được! Nhưng nếu thêm nhiều nhà, còn lấy đâu ra lợi nhuận? Mẹ, mẹ xem, bây giờ con đã có thai, qua mấy tháng nữa sẽ sinh cháu trai cho nhà chúng ta, mẹ không muốn cháu trai được sống trong hoàn cảnh tốt hơn sao?”
Mẹ Thôi không hiểu ra sao: “Con có ý gì?”
“Ý con là, nếu kiếm được tiền tội gì nhà chúng ta không kiếm lại để cho nhà họ Lý kiếm? Nhà họ Lý chỉ là thông gia, kiếm được nhiều hơn nữa, chúng ta cũng có lợi gì? Bây giờ con đang mang thai không tiện làm gì, mẹ cũng phải chăm sóc con, không có thời gian rảnh rỗi. Đợi con sinh xong rồi, nhà chúng ta tự mở cửa hàng, có nguồn cung cấp của em trai con, có em ấy giúp đỡ, không tốt sao?”
Mẹ Thôi sửng sốt, đúng là bà ta không nghĩ tới điểm này, bà ta nghi ngờ nhìn Cố Nam Thư: “Chúng ta có thể mở cửa hàng?”
“Sao không thể mở? Người khác có thể, chúng ta cũng có thể!”
“Em trai con bằng lòng giúp chúng ta?”
“Mẹ! Nhà mẹ đẻ con đối xử tốt với con thế nào, đâu phải mẹ không biết. Chỉ cần con mở miệng, em trai con sẽ không từ chối. Cho nên mẹ ngẫm lại xem, nếu bây giờ chúng ta nói nguồn cung cấp cho nhà họ Lý, sau này chúng ta còn buôn bán thế nào?”
Mẹ Thôi vỗ đùi: “Được! Không nói cho nhà họ Lý!”
Trong mắt Cố Nam Thư chuyển động: “Vậy bên chỗ chị Cả…”
“Con yên tâm, mẹ nói với nó.”
Cố Nam Thư thở dài: “Con chỉ sợ chị Cả nghĩ con không chịu nói cho chị ấy, sau này ngày nào cũng qua đây lải nhải bên tai con. Hôm trước con lại có dấu hiệu động thai, bác sĩ nói con phải chú ý nhiều hơn, nghỉ ngơi cho tốt…”
“Có mẹ ở đây, con bé dám! Không có việc gì quan trọng hơn cháu trai của mẹ. Con cứ yên tâm dưỡng thai, nếu nó dám tới quấy rầy, để xem mẹ có xé xác nó ra không!”
Khóe miệng Cố Nam Thư cong lên: “Cảm ơn mẹ!”
Đợi mẹ Thôi ra ngoài rồi, khuôn mặt tươi cười của Cố Nam Thư mới sa sầm xuống. Phi! Mở mồm ra là muốn cướp khách hàng của em trai cô sao? Nằm mơ ăn rắm đi thôi!
Nghĩ tới chuyện này, chị ấy lại cảm thấy em trai mình rất thông minh, chẳng những buôn bán tốt, còn nghĩ ra được có khả năng Thôi Viện sẽ tới hỏi chị ấy nguồn cung cấp, đã nghĩ ra đối sách trước cho chị ấy.
Chỉ là, nếu nhà họ Thôi thật sự muốn chỉ sợ em trai sẽ giúp bọn họ mở cửa hàng thật. Cố Nam Thư không muốn như vậy.
Thôi, tạm thời đối phó cho qua trước, đợi sinh con rồi, cô còn bận rộn chuyện chăm con lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi? Nếu mẹ chồng nhắc lại, thì tìm lý do là được!
Phía bên kia, Thôi Viện không lấy được nguồn cung cấp mình muốn, còn bị mẹ Thôi mắng cho một trận, trong lòng vô cùng tức giận.
Hừ, không biết Cố Nam Thư kia rót cho mẹ cô canh mê hồn gì, vậy mà bà ấy lại nghiêng về phía Cố Nam Thư không nghiêng về phía mình! Rốt cuộc ai mới là con ruột? Cho dù mình là con gái, không so được với con trai, chẳng lẽ còn không so được với cả con dâu sao?
Nghĩ tới tình hình bên phía nhà chồng, Thôi Viện cắn chặt răng, không được! Mình phải nghĩ ra cách khác! Chẳng lẽ không lấy được nguồn cung cấp, là không còn cách nào khác sao? Chỉ cần khiến Dĩ Nam không thể tiếp tục buôn bán, chẳng phải khách hàng sẽ trở lại tiệm may nhà bọn họ?
Nghĩ như vậy, đột nhiên trong đầu chị ta nảy sinh một mưu kế!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");