Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 42: Mặt Dày




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Thôi.

Thôi Viện túm lấy tay mẹ Thôi, ấm ức đến mức nước mắt tuôn rơi: “Mẹ! Con biết trước kia mình từng nói vài lời không dễ nghe với Cố Nam Thư, nhưng Cố Nam Thư cũng đâu phải dạng vừa, lần nào cũng mắng lại, có lần nào chịu thiệt đâu. Bây giờ con đã ăn nói khép nép xin lỗi cô ta rồi, cô ta còn muốn thế nào nữa?”

Thôi Viện tức giận đến mức cả người run rẩy. Cố Nam Thư! Đáng chết! Cố Nam Thư! Chị ta biết ngay sẽ là kết quả này mà. Với quan hệ giữa hai người, Cố Nam Thư sẽ nói ra nguồn cung cấp hàng của em trai mình cho chị ta sao? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể nào rồi. Cho nên chị ta mới không muốn mở miệng, nhưng vì bị nhà chồng bức ép, chị ta có thể làm gì bây giờ?

Kết quả không chỉ không lấy được nguồn cung cấp hàng, còn đưa mặt mình qua cho Cố Nam Thư đánh, khiến Cố Nam Thư có cơ hội chế nhạo một trận.

Đó vẫn chưa phải điểm quan trọng nhất, điều khiến chị ta sợ hãi hơn chính là, mấy ngày qua, em dâu Hai ở nhà chồng luôn trong tối ngoài sáng giở trò khích tướng, khiến chị ta bị kích thích, lỡ miệng thốt ra câu chắc chắn mình sẽ lấy được nguồn cung cấp! bây giờ cả nhà đều ký thác hy vọng trên người chị ta rồi, nếu chị ta bất lực quay về, mẹ chồng có thể buông tha cho chị ta sao?

Thôi Viện run rẩy, túm chặt mẹ Thôi.

“Mẹ! Lần này nhất định mẹ phải giúp con. Mẹ cũng biết cuộc sống của con ở nhà họ Lý thế nào rồi đấy, hai đứa em dâu kia của con đều không phải đèn cạn dầu. Bọn họ còn có bản lĩnh nữa, biết dỗ dành nịnh nọt mẹ chồng con vui vẻ. Nếu con không làm được việc này, con thật sự sẽ bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà đó!”

Mẹ Thôi nhíu mày: “Con đã sinh cho nhà họ Lý hai thằng cháu trai khỏe mạnh, không đến mức ấy đâu.”

Thôi Viện sửng sốt, đúng là không đến mức ấy, nhưng chắc chắn cuộc sống của chị ta ở nhà chồng sẽ không được dễ chịu. Đặc biệt là bây giờ mẹ Thôi đang một lòng một dạ chăm lo cho Cố Nam Thư, muốn Cố Nam Thư sinh cho bà ta một thằng cháu trai. Muốn mẹ mình giúp đỡ, đương nhiên chị ta phải nâng cao tính nghiêm trọng của vấn đề rồi!

“Sao lại không đến mức. Mẹ, mẹ cũng biết năm đó mẹ chồng không nhìn trúng con, bà ấy muốn người khác làm con dâu Cả nhà họ Lý, nhưng con và Tiểu Lý lại vừa mắt nhau. Mẹ chồng con mới không thể không cho con vào cửa. Bắt đầu từ ngày chúng con kết hôn, mẹ chồng lúc nào cũng nhìn con không vừa mắt, cảm thấy con đã bỏ bùa con bà ấy, khiến con trai bà ấy không nghe lời…”

“Hai năm qua, trong nhà mở cửa hàng may vá kiếm được chút tiền, lòng dạ bà ấy càng cao, càng cảm thấy con không xứng với con trai bà ấy. Gần đây Tiểu Lý lại thăng chức, lúc nào cũng có mấy đứa con gái không biết xấu hổ quấn lấy anh ấy. Mẹ, mẹ nghĩ mẹ chồng con không muốn đẩy con đi, để con trai bà ấy có thể cưới người khác càng tốt hơn sao?”

Mẹ Thôi lập tức nổi giận: “Bà ta dám! Nếu bà ta dám làm như vậy, mẹ sẽ lật tung cửa hàng nhà bà ta lên.”

“Mẹ! Đừng nói lời cáu kỉnh! Nếu thật sự đi tới bước đó, mẹ lật cửa hàng của bà ấy lên cũng có ích lợi gì? Mẹ! Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con, muốn con có thể sống thoải mái hơn chút ở nhà chồng, thì giúp con đi. Con chỉ muốn hỏi em dâu nguồn cung cấp thôi, chứ đâu nói không cho em trai cô ta tiếp tục buôn bán. Hai nhà chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau kiếm tiền, không phải chuyện tốt sao? Mẹ, con cầu xin mẹ đó. Mẹ là mẹ chồng, mẹ tới hỏi, chắc chắn Cố Nam Thư sẽ nói! Cô ta có thể không nể mặt con, chẳng lẽ còn có thể không nể mặt mẹ sao?”

Tuy rằng mẹ Thôi trọng nam khinh nữ thật, nhưng con gái cũng là con ruột, từng tiếng kêu mẹ đã chạm tới tâm can của bà ta, bà ta há mồm đáp ứng: “Được! Mẹ giúp con!”

***

Hình như Cố Nam Thư đã biết trước, mẹ Thôi sẽ đến làm thuyết khách, không chờ bà ta mở miệng, chị ấy đã kéo tay bà ta cười nói: “Mẹ, mẹ mặc thử bộ quần áo này xem. Là quần áo ở cửa hàng em trai con đó, xem có vừa người hay không, nếu không vừa chúng ta mang đi đổi.”

Mẹ Thôi bị chị ấy lôi kéo đi thử đồ. Mặc đồ xong, Cố Nam Thư lập tức khen ngợi: “Rất vừa người, con vẫn nhớ rõ là mẹ mặc cỡ này mà. Mẹ, tết năm nay mẹ cứ mặc bộ này đi, rất thời thượng, rất đẹp!”

Moi người đều nói, không vươn tay đánh gương mặt đang tươi cười, đặc biệt là vừa nhận được đồ người ta tặng. Mẹ Thôi vuốt ve quần áo mới, chậc, vừa nhìn đã biết là không rẻ rồi. Đồ đã tới tay bà ta, nào có chuyện mang trả lại. Nhưng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, nhận đồ rồi nhất thời bà ta không biết nên mở miệng thế nào.

Không ngờ, Cố Nam Thư lại nói trước: “Mẹ, con biết mẹ vào đây để nói chuyện gì. Em trai con tin tưởng con, chuyện này đúng là con biết thật. Chỉ là…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.