Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 347: Phiên ngoại (16)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ bảy. Tiết mục “Người một nhà” phát sóng đã tạo nên làn sóng dư luận cực lớn.

“Mẹ kiếp, thật sự là mẹ ruột của Minh Cảnh? Minh Cảnh là minh tinh lớn, thu nhập mỗi năm cũng trên trăm triệu, không thiếu chút tiền phụng dưỡng ấy, cần tàn nhẫn như vậy sao?”

“Cái gì tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, không xem hết à, mẹ ruột này đã tái giá từ năm cậu ấy 4 tuổi, chưa từng quan tâm tới cậu ấy.”

“Lầu trên đừng nói như vậy. Mẹ ruột cũng không dễ dàng. Trong niên đại đó, chồng đã chết, bà ấy chỉ là một người phụ nữ không có bản lĩnh, cũng không có tay nghề, nếu thật sự nhận nuôi ba đứa trẻ, sợ là không thể sống được. Hơn nữa, lúc đó bà ấy còn chưa đến ba mươi, còn trẻ như vậy, tái giá rất bình thường. Tuy rằng đã tái giá, nhưng cũng để lại hết tiền an ủi của chồng trước, không lấy một phân nào, xem như đã để lại tiền bạc cho đám trẻ phòng thân.”

“Tôi thừa nhận một người mẹ đơn thân nuôi con không dễ dàng, ba đứa lại càng không dễ. Lâm Thục Tuệ tái giá không có gì đáng trách, nhưng tái giá cũng có thể mang theo con mình. Lâm Thục Tuệ còn có hai đứa con riêng đó. Nhà trai có thể có con riêng, sao nhà gái lại không thể?”

“Trong niên đại đó, nam nữ không giống nhau. Mọi người đều nói con trai con gái bình đẳng, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, thật ra chị là khẩu hiệu, trong xã hội, địa vị của nam giới vẫn cao hơn nữa giới. Đặc biệt nhà trai có công việc, nhà gái không năng lực, bản thân còn phải dựa vào nhà trai để sống. Trong tình huống này, Lâm Thục Tuệ có thể mang theo con mình qua đó, chỉ sợ cũng là phận pháo hôi, thà ở cùng chú mình còn sống tốt hơn.”

“Ha hả, mặc dù mọi người nói đều đúng, đúng là có thể vứt bỏ con cái, ném con cái cho chú ruột. Nhưng cha mẹ có nghĩa vụ nuôi nấng con cái, chú ruột thì không! Chú ruột đồng ý nuôi là tình cảm, không phải bổn phận. Lâm Thục Tuệ không sợ Cố Nam Sóc không nuôi con mình sao? Nếu hắn không chịu nuôi, không ai nói gì được hắn. Sao Lâm Thục Tuệ có thể yên tâm ném con mình cho hắn suốt hai mươi năm, không quan tâm như vậy?”

“Cũng không phải hoàn toàn mặc kệ, không phải nói từng gửi đồ với tiền sao?”

……

Lâm Thục Tuệ rất biết ăn nói, tuy rằng có không ít người đứng về phía Minh Cảnh, nhưng đa số vẫn cảm thấy Lâm Thục Tuệ có nỗi khổ riêng, Minh Cảnh nên thông cảm cho bà ta. Bây giờ cậu ấy có năng lực rồi, mẹ ruột nghèo túng, nên giúp một chút, với cậu ấy mà nói, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Dư luận không ngừng lên men. Khi đạt tới đỉnh điểm, Cố Minh Cảnh công khai mở cuộc họp báo.

“Xin lỗi vì bây giờ mới đưa ra phản hồi, bởi vì họp báo cần chuẩn bị trước thời gian. Tôi đã xem tiết mục rồi, bà Lâm Thục Tuệ…” Bốn chữ này cậu ấy cắn rất chặt, ngay cả tiếng mẹ cũng không chịu gọi: “Nói từng gửi đồ và tiền cho tôi với các anh trai. Mọi việc đều phải có chứng cứ, không thể chỉ nói miệng như vậy. Biên lai gửi đồ đâu, ghi chép chuyển khoản đâu? Lấy ra cho mọi người xem một chút, để tôi biết bà đã làm đúng như lời bà nói, có nhớ tới chúng tôi. Bởi vì mấy năm qua, chúng tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ thứ gì từ bà.”

Phóng viên truyền thông:… Hình như đúng là tất cả chỉ là lời nói từ một phía Lâm Thục Tuệ, không có bất kỳ chứng cứ nào.”

“Đó là điểm thứ nhất.” Cố Minh Cảnh vươn một ngón tay lên: “Thứ hai, có phải bà Lâm đã quên, khi bà rời khỏi nhà họ Cố, đã từng ký tên vào một bản hiệp nghị rồi hay không?”

Cậu ấy chậm rãi lấy ra một bản hiệp nghị: “Trên hiệp nghị viết rõ ràng rành mạch, bà tự nguyện từ bỏ quyền nuôi nấng tôi và hai anh trai, cũng đồng ý chuyển giao quyền nuôi nấng cho chú Ba, trên pháp luật, bà là mẹ ruột của chúng tôi, dù bà có nuôi dưỡng chúng tôi hay không, chúng tôi đều có nghĩa vụ phụng dưỡng bà. Nhưng có một tình huống ngoại lệ, chính là đã chuyển giao quyền nuôi dưỡng. Ví dụ như, cha mẹ nuôi với con nuôi. Trong tình huống này, con nuôi chỉ có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ nuôi, không có nghĩa vụ với cha mẹ đẻ.”

“Còn có điểm thứ ba. Đúng là bà đã để lại tiền an ủi, không lấy đi một phân tiền nào. Nhưng vì sao bà không lấy, vì sao bà bị bắt để lại toàn bộ tiền an ủi, bà còn nhớ rõ không? Bà với mẹ mình và anh trai, trộm tiền an u ỉ của cha tôi và tất cả tiền tiết kiệm trong nhà chạy trốn, sao bà không nhắc tới?”

“Nếu không phải chú ba dẫn người theo đuổi kịp, các người đã chạy trốn mất dạng từ lâu rồi, sao bà không nhắc tới? Bà bị chú ba bắt về, chứng cứ vô cùng xác thực, sao bà không nhắc tới? Nếu không phải chú ba nể tình đã từng là thân thích, mở một mắt lưới, hứa hẹn chỉ cần nhà bà chịu trả lại tiền, sẽ không báo cảnh sát. Bà cho rằng mình còn có thể rút lui an toàn sao?”

“Còn nữa, bản hiệp nghị này ký tên trong tình huống thế nào? Là bà muốn chia tiền an ủi của cha tôi, chú ba đồng ý dựa theo luật thừa kế, có thể cho bà một trăm đồng. nhưng cũng nhắc nhở bà, dù bà đã tái giá, vẫn có nghĩa vụ phải nuôi nâng chúng tôi. Bà không muốn đưa tiền nuôi nấng, liền nói không cần một trăm đồng ấy, dùng một trăm đồng mua đứt quan hệ giữa chúng ta, cho nên mới có bản hiệp nghị này. Những điều ấy sao bà không nhắc tới?”

“Hiệp nghị từng công chứng, từng lập hồ sơ. Chuyện năm đó bà ăn trộm tiền, người cả thôn Dương Liễu đều biết, nếu có phóng viên nào ở đây nghi ngờ, có thể đi điều tra.”

“Bà Lâm, bà đừng hất nước bẩn lên người chú ba nữa. Chúng tôi chỉ là chú cháu, không phải cha con. Mấy năm nay chú ấy đã phải trả giá rất nhiều vì chúng tôi, còn bà thì sao? Bà là mẹ ruột, nhưng so được một phần vạn không? Đừng nói là vì chú ba châm ngòi nữa, tôi đã hơn hai mươi tuổi, đã là người trưởng thành có năng lực phán đoán của mình rồi.”

“Còn nữa, cảnh tượng năm đó bà ăn trộm bị bắt, không muốn đưa tiền nuôi nấng, tự nguyện ký tên vào hiệp nghĩ, vẫn còn rõ ràng trước mắt tôi. Những chuyện này không phải do chú Ba nói, cũng không phải bất kỳ ai nhắc nhở. Là tôi và hai anh trai tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được. Lúc ấy, chúng tôi trốn ngoài cửa, đã xem rõ ràng. Như vậy, bà còn cảm thấy là chú Ba châm ngòi sao? Bà có muốn tôi diễn lại vẻ mặt của từng người khi đó, thuật lại từng câu từng câu người nhà họ Lâm nói hay không?”

Cậu ấy vừa dứt lời, toàn trường đã ồ lên!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.