Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 345: Phiên ngoại (14)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Ngụy.

Ngụy Quốc Đống nhìn trang tin tức, quay đầu hỏi Lâm Thục Tuệ: “Minh Cảnh là con trai bà à?”

Lâm Thục Tuệ sửng sốt: “Tôi…… Tôi không biết!”

“Cháu trai của Cố Nam Sóc, còn không phải con trai bà sao? Cố Nam Sóc chỉ có một người anh trai là chồng trước của bà. Minh Cảnh, Cố Minh Cảnh, mười tuổi gia nhập giới giải trí, tuy rằng sau đó vì đi học, đã rời khỏi giới giải trí nhiều năm, nhưng sau khi vào đại học đã quay lại. Vậy mà bà không nhận ra?”

Lâm Thục Tuệ nhíu mày: “Khi tôi đi, nó mới bốn tuổi. Cho dù nó đóng phim năm mười tuổi, cũng cách sáu năm rồi. Hơn nữa nó đã thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác khi còn nhỏ. Ông cũng biết đấy, tôi không hay để ý tới giới giải trí.”

Ngụy Quốc Đống trầm mặc, sắc mặt không vui lắm.

Mấy năm trước, ông ta là cán bộ nhà nước, rất vẻ vang. Nhưng mà phạm lỗi, bị kéo xuống, toàn bộ tài sản trong nhà đều đem ra bồi thường, mới không bị đuổi việc, không phải vào tù. Nhưng từ đó về sau, có thể nói là cuộc sống đã xuống dốc không phanh.

Lâm Thục Tuệ thở dài: “Tôi biết ông nghĩ gì. Nhưng mấy năm trước, chúng ta đã thử tới tìm Cố Nam Sóc, kết quả đều vô dụng.”

Trước kia cuộc sống trong nhà tốt đẹp, tất nhiên không ai nghĩ tới chuyện đi tìm nhà họ Cố, thậm chí Lâm Thục Tuệ còn vô cùng kiêng kỵ, sợ nhà họ Ngụy cho rằng chị ta lấy đồ của nhà họ Ngụy trợ cấp ba đứa con chồng trước.

Sau này cuộc sông khó khăn, nhà họ Ngụy không có tiền vốn đề kiêu ngạo, Lâm Thục Tuệ không còn sợ như trước, thi thoảng nhớ tới con trai, mới lén lút về thăm. Lúc ấy chị ta không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn xem con trai mình sống thế nào.

Kết quả, chị ta lại phát hiện ra, nhà họ Cố đã chuyển nhà từ lâu rồi. Sau khi nghe ngóng, biết Cố Nam Sóc có tiền đồ, mở nhà máy, làm ăn buôn bán rất lớn. Tên nhà máy như sấm bên tai. Nam Lân, chị ta biết! Từ nhỏ tới lớn đám trẻ con trong nhà và mấy đứa trẻ hàng xóm đều chơi đồ chơi của bọn họ. Nghe nói lợi nhuận mỗi năm của Nam Lân lên đến hơn chục tỷ, còn buôn bán cả với người nước ngoài.

Sau khi biết tin tức này, trong lòng chị ta không bình tĩnh nổi.

Chị ta là người không chịu được khổ, chính vì không chịu được khổ, sau khi xuống nông thông chưa đầy nửa năm mới thiết kế gả cho Cố Nam Vọng. Gả vào nhà họ Cố, lại không phải làm việc nặng việc bẩn gì, tất cả đều do cha mẹ, em gái chồng làm hết. Sau này gả tới nhà họ Ngụy, vì nhà bọn họ có tiền, thuê bảo mẫu, chị ta càng không phải động tay vào.

Nhà họ Ngụy xuống dốc, gia sản tan hết, chị ta không thể không ôm tất cả việc nhà. Nhà họ Ngụy còn đông người, trừ chị ta và Ngụy Quốc Đống ra, trên còn có cha mẹ già, dưới còn có con riêng kế nữ, con gái là con ruột của chị ta và Ngụy Quốc Đốc.

Nhiều người tương đương nhiều việc, mỗi ngày chị ta đều luống cuống tay chân, còn bị mẹ chồng mắng, nói chị ta vô dụng, nấu cơm làm việc nhà đều làm không tốt, cưới chị ta có ích lợi gì.

Chị ta cũng nghĩ tới chuyện ly hôn, rời khỏi nhà họ Ngụy này, nhưng tuổi của chị ta đã không còn nhỏ, khi Cố Nam Vọng mất, chị ta còn chưa đến 30, nhưng khi nhà họ Ngụy xuống dốc, chị ta đã hơn bốn mươi, trên mặt đã hiện nếp nhăn rồi, không còn xinh đẹp như xưa nữa.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, đã không còn xinh đẹp, từng kết hôn hai lần, từng sinh bốn đứa con, ly hôn rồi chị ta phải làm sao? Chị ta chưa từng ra ngoài làm việc, sao có thể nuôi sống bản thân? Tìm một người đàn ông khác, với điều kiện của chị ta, có thể tìm được người tốt gì? Sợ là nhà họ Ngụy cũng không bằng.

Nghĩ tới nghĩ lui, chị ta không thể không bỏ đi ý định ly hôn, cố gắng nhẫn nhịn sống tiếp.

Vốn dĩ cho rằng điều kiện nhà họ Cố cũng như vậy, có lẽ mấy đứa con trai sống không kém, nhưng cũng không tốt hơn ai. Nào ngờ, Cố Nam Sóc lại có bản lĩnh lớn như thế. Gia nghiệp của hắn lớn, với thái độ của hắn với cháu trai, chắc chắn ba đứa trẻ không thiếu tiền.

Lâm Thục Tuệ nói tin tức mình biết cho Ngụy Quốc Đống, hai vợ chồng đều động lòng, bắt đầu nghĩ cách. Nhưng mà Cố Nam Sóc đã là ông chủ lớn, nhân vật lớn, sao bọn họ muốn gặp là có thể gặp được.

Bọn họ tốn rất nhiều tâm tư, nửa năm sau mới tìm được cơ hội gặp mặt một lần, ai ngờ còn chưa nói được hai câu, đã bị Cố Nam Sóc gọi bảo vệ tới ném ra ngoài, từ đó về sau, bọn họ muốn tới gần Nam Lân, tới gần nhà họ Cố lại càng khó khăn hơn.

Hai năm đó, chị ta và Ngụy Quốc Đống nghĩ rất nhiều biện pháp đều không thể thành công. Đến tận bây giờ, chị ta vẫn chưa có cơ hội gặp mặt ba đứa trẻ, cũng không hỏi thăm được chút tin tức nào về bọn trẻ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.