(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Huyện Nguyên Hoa.
Trong căn phòng nhỏ chỉ mười mét vuông, còn chất rất nhiều đồ đạc lung tung rối loạn, chật chội đến mức không có góc nào đặt thêm chiếc ghế dựa.
Thôi Viện tùy tiện ném quần áo trên giường vào một góc: “Ngồi đi! Tới đây làm gì?”
Hiện giờ tóc mẹ Thôi đã trắng cả rồi, không tìm ra một sợi đen nào, sống lưng cũng còn xuống, nếp nhăn trải rộng khắp mặt, cả người già nua giống như lá úa đầu cành, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi rơi xuống.
“Lần trước mẹ bị ốm, nhờ người nhắn với con, sao con không tới.”
Thôi Viện bĩu môi: “Không phải bà còn con trai sao?”
Mẹ Thôi ngẩng đầu, túm chặt lấy tay Thôi Viện, dùng toàn bộ sức lực trong người. Hai mắt bà ta chứa đầy bi thương, nước mắt đầy mặt.
“Viện Viện, mẹ biết con hận mẹ, hận cha con, hận cha mẹ trước đây trọng nam khinh nữ. mẹ biết mình đối xử với con không tốt, cho nên bây giờ con không muốn để ý tới mẹ. Không sao, mẹ không trách con.”
“Nhưng dù gì Hoành Chí cũng là em ruột con, hai chị em còn cùng một mẹ đẻ ra. Con không thể trơ mắt nhìn em trai con c.h.ế.t đói! Viện Viện, bác sĩ nói với mẹ, mẹ già rồi, còn bị bệnh, không sống được bao lâu nữa. Mẹ không định chữa trị, chỉ lãng phí tiền. Nhà chúng ta cũng không trị nổi. Huống chi, mẹ đã vậy rồi, đã nửa người về với đất, dù chữa khỏi cũng có ích lợi gì.”
“Mẹ c.h.ế.t không sao, chỉ lo lắng cho em trai con thôi. Tình hình em trai con thế nào, con cũng biết rồi đấy, cha con chưa chờ được tới ngày ra tù, đã c.h.ế.t trong nhà lao, bây giờ lại mất mẹ, nó phải sống thế nào?”
Thôi Viện trợn mắt khinh bỉ: “Nó là một thằng đàn ông, có tay có chân, còn khỏe mạnh hơn con, còn trẻ tuổi hơn con, còn đọc sách nhiều hơn con. Dù là vào nhà xưởng làm thuê, hay tới công trường bê gạch, đều có thể sống sót. Người như vậy mẹ còn lo lắng, con còn không bằng nó thì sao? Đói chết? Hừ! Nếu nó bị đói c.h.ế.t thật, cũng đáng đời nó!”
Mẹ Thôi lắc đầu thật mạnh: “Không phải như thế! Nó với con không giống nhau. Em trai con… Em trai con, nó…”
“Nó làm sao? Nó không còn cái đó của đàn ông, chứ đâu phải không tay không chân! Năm đó bác sĩ đã nói, ngoài nơi đó ra, sức khỏe đều rất tốt, không vấn đề gì, là do chính nó không bước ra khỏi bóng ma, từ đó không gượng dậy nổi.”
“Một thằng đàn ông, cả ngày đều không làm gì, chỉ biết nằm trên giường giả chết, để mẹ già mấy chục tuổi mệt c.h.ế.t mệt sống nuôi nó còn chưa nói, lúc không vui nó còn không biết xấu hổ nổi giận tay đ.ấ.m chân đá. Con thấy nó sống tiếp cũng chỉ lãng phí lương thực quốc gia, thà c.h.ế.t đi còn hơn.”
Bốp!
Mẹ Thôi vung tay tát cho chị ta một cái: “Nó là em ruột mày đấy, sao mày có thể nói ra lời như vậy.”
Mẹ Thôi già rồi, lại bị bệnh. Sức lực không lớn. Thật ra một cái tát này cũng không đau, nhưng Thôi Viện rất tức giận.
“Nó có thể làm, sao con không thể nói! Mẹ sắp chết, lại muốn đá cục nợ này sang cho con, để con nuôi nó cả đời sao? Nghĩ đẹp lắm! Đừng nằm mơ! Mẹ cho rằng con vẫn là Thôi Viện trước kia, dễ dàng bị mẹ lừa gạt, làm trâu làm ngựa cho mẹ với nó sao?”
Hai mắt Thôi Viện đỏ bừng, chị ta không khỏi nhớ lại hai năm trước khi Thôi Hoành Chí mới xảy ra chuyện.
Ban đầu chị ta cũng nghĩ cho nhà mẹ đẻ, tuy rằng có oán, nhưng không phải hoàn toàn lạnh lùng với bọn họ. Đặc biệt trước kia Thôi Hoành Chí còn đối xử với chị ta không tệ lắm, Lý Đại bắt nạt chị ta, cha mẹ chỉ nói vài câu ngoài miệng, chỉ có Thôi Hoành Chí là đứng ra dạy dỗ Lý Đại giúp chị ta.
Chị ta nhớ phần tình cảm này, sau khi nghe tin, đã hỏi xin nhà họ Lý chút tiền, muốn giúp nhà mẹ đẻ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng mà nhà họ Lý không cho, ném cả chị ta và mẹ Thôi ra ngoài. Lý Đại đã không hài lòng chị ta từ lâu, mượn cơ hội lần này, quyết tâm không màng chị tay uy hiếp, dứt khoát đòi ly hôn.
Cuối cùng, chị ta ly hôn. Mẹ Thôi ôm chị ta khóc một trận, nói nhà họ Lý không cần chị ta, nhà họ Thôi cần.
Lúc ấy, chị ta còn rất cảm động, cho rằng tuy rằng cha mẹ thích em trai hơn, nhưng không phải trong lòng không có chị ta. Ai ngờ, sau khi quay về, chị ta lại bị bọn họ coi như sức lao động chính, bắt chị ta làm nọ làm kia hầu hạ Thôi Hoành Chí.
Ban đầu, chị ta cảm thấy, đều là người một nhà. Thôi Hoành Chí bị đả kích mạnh như vậy, có người đàn ông nào bị đánh nát chỗ đó lại không bị đả kích, nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Chỉ cần chị ta vươn tay giúp đỡ khi Thôi Hoành Chí nguy nan. Đợi Thôi Hoành Chí tỉnh táo lại, với kỹ thuật anh ta học được trong xưởng máy móc, chắc chắn có thể vực dậy cái nhà này. Đến lúc đó, anh ta sẽ nhớ ơn chị gái mình, giúp đỡ chị ta.
Mang theo hy vọng này, ban ngày chị ta làm thuê, tối về nhà còn phải giặt quần áo nấu cơm, giống con trâu già hầu hạ mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí hai năm.
Hai năm, Thôi Hoành Chí không khởi sắc chút nào, vẫn dáng vẻ chán chường không muốn sống kia. Điều duy nhất thay đổi là tính tình. Anh ta càng ngày càng nóng tính, mỗi ngày ba bữa cơm chưa đủ thỏa mãn, anh ta còn thường xuyên uống rượu. Tiền Thôi Viện kiếm được có hạn, đảm bảo cuộc sống hàng ngày cho ba người đã rất khó khăn rồi, lấy đâu ra tiền thừa cho anh ta mua rượu.
Chị ta không cho, Thôi Hoành Chí liền cướp, thậm chí sau này, còn đánh chị ta,
Cuối cùng, chị ta tỉnh ngộ, hiểu rõ. Thôi Hoành Chí đã hết thuốc chữa, chị ta nên tính toán cho bản thân. Vì thế chị ta quyết định rời xa bọn họ. Dù mẹ Thôi mắng thế nào, dù người ngoài nói thế nào, chị ta đều mặc kệ, chỉ lo cho bản thân.
Mẹ Thôi mắng chửi vô số lần, không lần nào lấy được tiền, cũng biết thái độ của con gái, nên không lui tới nữa. Mặc dù bọn họ ở cùng một huyện, nhưng mà không ai hỏi đến ai, đã nhiều năm không liên hệ. Hôm nay bà ta qua đây, Thôi Viện còn kinh ngạc, tưởng rằng mẹ Thôi đã nghĩ thông suốt giống mình, mặc kệ Thôi Hoành Chí, ai ngờ…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");