(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở về từ Bằng Thành, Cố Nam Sóc còn chưa vào nhà, đã trông thấy Cố Nam Huyền dắt theo ba đứa cháu trai đang dùng sào chọc quả bưởi trên cây. Bên dưới tàng cây còn có một người con gái khác, mặt như trứng ngỗng, mi dài, mắt to, mũi Hy Lạp, thanh lệ thoát tục.
Cố Nam Huyền nhặt năm sáu quả bưởi, bỏ vào bao tải đưa cho cô gái kia. Cô gái kia không chịu nhận từ chối hai lần, cuối cùng vẫn cầm lấy, sau khi nói chuyện thêm vài câu mới xoay người ra về.
Cố Nam Sóc nhìn đối phương đi tới căn nhà gạch phía sau nhà mình không xa, càng nghi hoặc hơn. Hắn bước đến gần hỏi Cố Nam Huyền: “Đó là ai?”
“Tống Giai. Người thôn Đào Lý. Mới vừa dọn qua đây chưa được mấy ngày, anh không có nhà, nên không biết.”
Thôn Đào Lý và thôn Dương Liễu dùng chung một dòng Liệu Thủy. Phía đông con sông này thuộc về thôn Dương Liễu, phía tây thuộc về thôn Đào Lý. Tuy rằng hai thôn giáp nhau, nếu đi qua sống đúng là rất gần, nhưng trên sông không có cầu cũng không có đò, nhìn khoảng cách đôi bờ gần như vậy, đi vòng lại mất thời gian cả một ngày.
Cố Nam Huyền vừa về phòng thu dọn chén bát ăn cơm, vừa giải thích: “Chị Tống Giai cũng là người mệnh khổ. Mẹ chị ấy là người địa phương, cha lại là thanh niên trí thức.”
Nghe thấy bốn chữ “Thanh niên trí thức”, Cố Nam Sóc nhướng mi: “Mấy năm trước thanh niên trí thức phản thành, cha cô ấy chạy rồi?”
Cố Nam Huyền trợn mắt khinh bỉ: “Cần gì phải đợi tới mấy năm trước, người ta có năng lực lắm! Vào năm chị Tống Giai ra đời, không biết cha chị ấy bám víu được vào nhà ai, tim được đơn vị kéo cha chị ấy về thành phố. Khi ấy ông ta còn mạnh miệng nói, đợi sau khi dàn xếp xong sẽ quay lại đón hai mẹ con. Nào ngờ vừa đi đã mất hút. Mẹ chị ấy cũng là kẻ ngốc, khi muốn đi tìm người mới phát hiện ra, mặc dù đã kết hôn hai năm, nhưng địa chỉ nhà chồng mình trong thành phố cũng không biết.”
Cố Nam Sóc:……
Đúng là đủ ngốc.
Cố Nam Huyền nói tiếp: “Khi đó mẹ chị ấy vẫn còn trẻ, nhưng không nghĩ tới chuyện tái giá, một mình làm việc nuôi con gái. Hai năm trước, mẹ chị ấy bệnh nặng qua đời. Chị Tống Giai chuyển tới sống với nhà cậu mợ. Cậu mợ thu lưu chị ấy không phải bởi vì thương cháu, mà vì thấy chị Tống Giai đã mười mấy tuổi, sắp tới tuổi làm mai rồi, có thể kiếm được một khoản tiền lễ hỏi.”
“Chị Tống Giai có vẻ ngoài xinh đẹp, còn ăn học tử tế, không khó tìm nhà tốt. Nhưng mà lại nhiều lần xảy ra vấn đề lặp đi lặp lại. Trong hai năm có ba người tới bàn chuyện cưới hỏi, không một người thành công. Người thứ nhất ra sông tắm rửa chết đuối. Người thứ hai xung đột với đám du côn trên huyện bị chém chết. Người thứ ba…”
Cố Nam Huyền dừng một chút. Cố Nam Sóc tò mò hỏi: “Chết thế nào?”
“Chưa chết.” Cố Nam Huyền hơi khó mở miệng: “Gian díu với phụ nữ đã có chồng, bị bắt gian tại giường, bị chồng của nhà gái đánh chết khiếp, bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh.”
Cuối cùng Cố Nam Sóc cũng đã hiểu vẻ mặt khác thường của em gái là thế nào rồi, chuyện kiểu này đúng là một cô bé mới mười bảy tuổi như cô khó có thể nói ra miệng.
Cố Nam Huyền than một tiếng: “Nhà bên kia khăng khăng nói là do chị Tống Giai khắc phu, dứt khoát đòi từ hôn. Còn nói chị ấy mang mệnh góa phụ, nếu không sao cha bỏ đi mẹ chết, người nào đính hôn với chị ấy cũng có kết cục không tốt? Cậu mợ chị ấy cũng sợ, vội vàng đuổi chị Tống Giai ra khỏi nhà, sợ bị mệnh cách của chị ấy liên lụy, còn nói sẽ chặt đứt quan hệ, sau này không qua lại, cũng không cần làm thân thích.”
“Bọn họ còn cố ý chiếm nhà ở và tất cả tài sản mẹ chị Tống Giai tích cóp được khi còn trẻ, thím Lưu không nhìn nổi đứng ra giúp đỡ đòi lại được tiền, nhưng phòng ở thì không lấy lại được. Cuối cùng thím Lưu đành phải dẫn người về nhà, nghĩ tới nhà mình sau khi xây nhà mới vẫn còn căn phòng cũ không ở tới đang để đồ đạc linh tinh, tốt xấu cũng cho chị Tống Giai có nơi che mưa chắn gió.”
“Thím Lưu? Thím Lưu Ái Hoa à?” Cố Nam Sóc giật mình hiểu ra: “Hình như trước đây đúng là nghe người ta nói thím ấy còn một cô em gái, thời trẻ gả cho thanh niên trí thức bị vứt bỏ. Ra là người này!”
Cố Nam Huyền gật đầu, chỉ vào đĩa khoai tây sợi xào chua cay trên bàn: “Chị Tống Giai rất tốt bụng, còn nấu ăn vô cùng ngon. Món này do chị ấy đưa qua đấy.”
“Vì sao cô ấy cố ý đưa đồ ăn qua đây?”
Cố Nam Huyền sửng sốt, liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc vài lần, cắn đũa ấp úng.
Cố Nam Sóc nhướng mày: “Nói!”
“Là… Em… Chị Giai Giai muốn nhặt lại kiến thức đã rơi rụng, hỏi mượn em sách giáo khoa trung học. Em đưa mấy quyển sách anh mang về từ trường học cho chị ấy mượn. Chị ấy nói không biết cảm tạ em thế nào, chỉ có khả năng nấu nướng còn tạm được, nên tặng thứ này. Em nghĩ cuộc sống của chị ấy cũng không dễ dàng, năm nay cây bưởi nhà ta lại sai quả, nên vặt cho chị ấy vài trái.”
Cố Nam Sóc nhìn chằm chằm vào em gái, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Cố Nam Huyền chột dạ, ấp úng: “Em biết số sách giáo khoa đó đều là anh chuẩn bị riêng cho em, nhưng chị Giai Giai chỉ mượn thôi, không phải không trả. Hơn nữa chị ấy đọc sách rất nhanh, đã trả em vài quyển rồi… Chị ấy cũng rất yêu quý sách vở, không làm hỏng chút nào. Em chỉ muốn giúp chị ấy một chút thôi.”
Thấy em gái vội vàng giải thích, Cố Nam Sóc âm thầm cười trộm, hắn nhỏ mọn như vậy sao?
“Được rồi, ăn cơm đi.”
Vậy là không truy cứu? Cố Nam Huyền như trút được gánh nặng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");