(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cùng lúc đó, thôn Dương Liễu.
Hồ Dao Hoa dựa vào bóng đêm, ngồi xổm bên đống củi, lỗ tai dán lên cánh cửa sổ bằng gỗ, nghe lén người trong phòng nói chuyện.
Trong phòng, mặt Cố Đại Phát đầy vẻ vui mừng, anh ta xoa xoa tay nói: “Không ngờ, một thằng nông dân ở nông thôn như tôi, cũng có ngày được vào thành phố làm nhân viên lâm thời của trạm lương thực.”
Lý Thúy Liên vợ anh ta, đẩy chồng mình một cái: “Còn không xem đều là công lao của ai. Nếu như không phải con gái lớn nhà ta may mắn, giúp đỡ mẹ già của trạm trưởng trạm lương thực, ông có thể nhận được cơ hội này sao?”
Cố Đại Phát liên tục đáp phải, mặt mày hớn hở nói với Cố Kiều: “Con gái, vẫn là con lợi hại, con muốn thứ gì, cha mua cho con.”
Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, nhỏ giọng nói: “Cha tích cóp được không ít tiền riêng, ông bà nội con không biết.”
Cố Kiều cười hì hì lắc đầu: “Tạm thời con không cần gì cả, đợi khi nào con cần, lại tới nói với cha có được không?”
“Được, được, đương nhiên là được rồi.”
Cố Phán Đệ dẩu miệng: “Cha, chị cả không cần, chúng con cần! Con muốn một chiếc bút máy.”
Cố Lai Đệ phụ họa: “Con cũng muốn.”
Cố Đại Phát bắn qua ánh mắt hình viên đạn: “Muốn cái gì mà muốn! Sao hai đứa mày học chị gái, nâng cao thành tích, bút máy gì đó đều được trường học khen thưởng, không cần nhà ta tốn một phân tiền nào. Đều đi học như nhau, sau lần nào Kiều Kiều cũng đứng thứ nhất, chúng mày toàn đếm ngược từ dươi lên? Nếu như thành tích cuối kỳ này còn chưa nâng cao, hai đứa mày đừng đi học nữa.”
Cố Phán Đệ và Cố Lai Đệ lập tức ủ rũ, vô cùng không cam lòng, lại không dám phản bác.
Cố Lai Đệ còn nhỏ tuổi, hốc mắt đã ướt át, hít hít mũi, nhẹ nhàng lắc cánh canh Cố Kiều: “Chị Cả, em cũng muốn có vận may giống chị, chị có thể giúp em được không? Chị có thể cho em mượn vượn vận may của chị một chút, em không cần thi được thứ nhất, chỉ cần đứng trước năm là được.”
Cố Kiều lắc đầu: “Chuyện may mắn này quá mơ hồ, học tập phải học đến nơi đến chốn, sao có thể dựa vào vận may. Em tự mình cố gắng, tiêu hóa hết kiến thức giáo viên dạy, thành tích sẽ tự tăng lên. Chuyện này không liên quan gì tới may mắn cả, trong trường nhiều người thi được thứ nhất thứ hai như vậy, chẳng lẽ đều dựa vào vận may? Em chỉ biết nói chị may mắn, nhưng không phải lúc nào chị cũng gặp may. Ai biết vận may tới khi nào, chị cũng đâu khống chế được nó. Chị có thể thi đứng nhất nhiều lần như vậy, đều dựa vào sự cố gắng của bản thân.”
Cố Đại Phát lập tức gật đầu: “Đúng thế, nếu chị gái mày có thể khống chế, đã lợi dụng vận may này cho tao với mẹ mày sinh đứa con trai từ lâu rồi.”
Lời này vừa nói ra, tim Cố Kiều cứng lại, rất không thoải mái.
Vốn dĩ tên cô ta không phải là Cố Kiều, mà là Cố Chiêu đệ. Cái tên Cố Kiều này, là sau khi vận may của cô ta dần dần hiển lộ, càng ngày càng được người trong nhà coi trọng, cô ta nói rõ mình không thích cái tên Cố Chiêu Đệ mới sửa lại.
“Cha, mẹ, con còn bài tập về nhà chưa làm xong, con về phòng trước đây.”
“Ừ ừ! Học tập quan trọng. Cũng đừng học quá muộn, nhớ đi ngủ đúng giờ.”
Cố Kiều nhẹ giọng đáp lời, không ai phát hiện ra khổ sở trong giọng nói cô ta, câu vừa rồi cha mẹ nói khiến cô ta rất đau lòng.
Con trai quan trọng như vậy sao? Có đứa con gái đầy phúc khí như cô ta vẫn chưa đủ à?
Ngoài phòng, Hồ Dao Hoa đứng dậy, xoa xoa hai chân đã tê mỏi, cẩn thận rời khỏi chỗ này. Về tới nhà, cô ta lấy quyển sổ nhỏ của mình ra, tích một dấu √ vào sau hàng chữ “Cố Đại Phát được làm nhân viên tạm thời của trạm lương thực”.
Trước dòng chữ này còn có rất nhiều dòng khác, ví dụ như: “Cố Nhị Tài gãy chân” “Quả phụ Lý trong thôn tái giá”…
Nhìn một loạt dấu tích √ kia, sắc mặt Hồ Dao Hoa trắng bệch, vô cùng hoảng hốt.
Không biết vì duyên cớ gì, bắt đầu từ tháng trước, cô ta liên tục nằm mơ. Giấc mơ của cô ta đều là chuyện vụn vặt xoay quanh thôn Dương Liễu, qua giấc mơ cô ta nhìn thấy rõ tương lai của rất nhiều người. Những giấc mộng đó không liền mạch, một lát chỗ này, một lát chỗ kia, đều là các mảnh nhỏ rách nát. Dù vậy, vẫn để cô ta biết được không ít tin tức.
Vốn dĩ cô ta không cho là thật, chỉ là giấc mơ thôi mà, có ai không nằm mơ? Nhưng mà giấc mơ kiểu này kéo dài vài ngày, đêm nào cũng như thế, khiến cô ta nghi ngờ, chẳng lẽ đây là kỳ ngộ nào đó?
Cô ta ghi chép lại tất cả các sự kiện xảy ra trong giấc mơ, bắt đầu chú ý tới từng người có liên quan tới sự kiện đó. Ai ngờ mới chỉ hơn một tháng ngắn ngủn, rất nhiều chuyện xảy ra trong giấc mộng đã ứng nghiệm.
Chuyện này chứng tỏ điều gì? Có phải chứng tỏ những chuyện về sau cũng sẽ ứng nghiệm hay không?
Hai tay Hồ Dao Hoa nắm chặt thành nắm đấm, hơi thở trở nên dồn dập. Hiện giờ cô ta không mấy khi mơ thấy giấc mơ kiểu đó nữa, bởi vì trong giấc mơ cô ta đã chết.
Trong mơ, cô ta và Cố Nam Sóc từ hôn, được chị gái anh rể giới thiệu gả cho con trai của chủ nhiệm phân xưởng trong xưởng máy móc. Ban đầu cuộc sống hôn nhân còn coi như hạnh phúc, chưa đầy nửa năm cô ta đã mang thai. Mang thai mười tháng sinh ra một cô con gái, từ đó về sau, mẹ chồng luôn tỏ thái độ với cô ta.
Nếu là trước kia, ít nhất còn có thể sinh thêm đứa nữa, nói không chừng cái thai tiếp theo chính là con trai thì sao? Nhưng mà quốc gia lại đưa ra chính sách kế hoạch hóa gia đình, mỗi cặp vợ chồng chỉ có thể sinh một đứa con. Là nhân viên xưởng máy móc, nếu sinh vượt kế hoạch sẽ bị đuổi việc. Công việc nhà nước đó, sao bọn họ có thể vứt bỏ?
Vì thế, cuộc sống của cô ta không tốt lắm. Sau đó, mẹ chồng còn có ý định ép bọn họ ly hôn, cưới người khác. Tưởng bở! Đương nhiên cô ta không đồng ý rồi.
Thái độ của cô ta rất kiên quyết, liều sống liều chết, thậm chí còn báo cáo với lãnh đạo trong xưởng. Nhà chồng không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ kế hoạch ấy.
Nhưng không ngờ bọn họ chỉ giả vờ từ bỏ cho người ta xem, chồng cô ta đã chân trong chân ngoài với người phụ nữ khác từ lâu rồi. Người phụ nữ kia tìm tới tận cửa, ép cô ta ly hôn, cô ta mới phát hiện ra chân tướng. Trong cơn giận dữ, cô ta định xông lên xé xác con hồ ly tinh kia ra, lại bị chồng cô ta chặn lại, đẩy ngược về phía sau, kết quả là cô ta lăn xuống cầu thang, mất mạng.
Khi đó, cô ta mới hai mươi ba tuổi.
Hồ Dao Hoa nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đấm một quả vào quyển sổ nhỏ, đã hạ quyết tâm.
Đời này, cô ta tuyệt đối sẽ không gả vào nhà họ Tống! Cô ta muốn có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, khiến mọi người phải hâm mộ!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");