(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Mạn Mạn đi khỏi, Thẩm Đào cũng đi theo.
Hồ Dao Hoa đứng trước căn biệt thự, nhìn quần áo bị ném rải rác trên mặt đất, vẻ mặt hốt hoảng. Bây giờ đang là giữa tháng sáu, ánh nắng nướng cháy mặt đất, cô ta ôm bụng, cảm giác sắp không đứng vững.
Rõ ràng mấy phút trước, cô ta còn đang mặc vàng đeo bạc, ăn sơn trân hải vị, nằm trên giường tây mềm mại, còn được bảo mẫu hầu hạ. Vậy mà ngay sau đó, tất cả đều không còn, trang sức trên cơ thể bị Chu Mạn Mạn sai người gỡ sạch còn chưa nói, bây giờ ngay cả nơi đặt chân cũng không có.
Rõ ràng cô ta còn đang mang trong bụng con trai của Thẩm Đào, mấy phút trước Thẩm Đào con nói đứa trẻ là con trai duy nhất đời này của ông ta, vậy mà mấy phút sau đã nghênh ngang rời đi, không để lại bất cứ câu nào, thậm chí còn không cho cô ta một ánh mắt.
“Đây không phải bà Thẩm à? Sao lại thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà Thẩm cái gì? Bà xem tuổi tác của cô ta và Thẩm Đào xem, giống vợ chồng sao? Cũng chỉ có bà là tin lý do giải thích của cô ta, là vợ sau thôi. Tôi biết ngay mà, nhìn lẳng lơ như vậy, chắc chắn là hồ ly tinh. Kết quả bị tôi nói trúng rồi.”
“Cũng đáng thương thật. Cho rằng bản thân bám được người giàu có, kết quả Thẩm Đào lại là kẻ ăn cơm mềm, không chỉ phải nhìn sắc mặt nhà vợ, còn phải nhìn sắc mặt con gái. Thấy không, căn nhà này cũng là của con gái ông ta đấy.”
“A! Không thể nào! Dùng nhà của con gái để nuôi hồ ly tinh? Không sợ bị phát hiện à? Lá gan của ông ta cũng lớn thật.”
“Vừa rồi tôi nghe trộm được, đám tay chân của cô tiểu thư nhà họ Chu kia nói, hình như cô ấy không chỉ có một căn nhà này ở thủ đô, căn nhà này vẫn luôn để đó không dùng, chưa từng tới lần nào.”
“Vậy cũng không thể làm thế, cha kiểu gì không biết.”
“Quỷ biết không ta nghĩ thế nào, chắc đầu óc vào nước rồi!”
……
Tiếng nghị luận vang lên hết đợt này tới đợt khác, từng câu từng chữ chui vào tai Hồ Dao Hoa. Sắc mặt Hồ Dao Hoa trắng bệch, nếu cô ta không phải đương sự, cô ta cũng muốn nói một câu, đầu óc Thẩm Đào hỏng thật rồi. Mặc dù là đương sự, giờ phút này cô ta vẫn muốn chửi ầm lên.
Thẩm Đào! Một thằng đàn ông ở rể ăn cơm mềm, giả vờ là ông chủ lớn làm gì? Đúng là hại c.h.ế.t cô ta rồi.
Cô ta phải làm sao bây giờ?
Hồ Dao Hoa mê mang bất lực, không biết nên đi đâu về đâu. Đột nhiên, cô a nhìn thấy một bóng người quen thuộc lướt qua, sau khi sửng sốt, dường như cô ta hiểu ra điều gì đó, lập tức đuổi theo túm lấy cánh tay người kia: “Cố Tứ Tường! Sao anh lại ở chỗ này? Là anh đúng không? Có phải là anh hay không?”
Hai mắt Hồ Dao Hoa đỏ bừng, lộ ra vài phần phẫn nộ: “Tôi đã ở chỗ này hơn một năm rồi, người nhà họ Chu chưa từng xuất hiện. Thẩm Đào không phải kẻ ngốc, nếu ông ta dám để tôi ở lại nơi này, không lo bị người ta phát hiện, nhất định phải nắm chắc.”
“Tôi đã từng hỏi ông ta, nếu ngày nào đó bị vợ ông ta phát hiện thì sao? Ông ta nói, vợ và con gái ông ta sẽ không qua bên này, chỉ cần tôi không chạy tới trước mặt bọn họ khoe khoang, bọn họ sẽ không biết. Nếu đã như vậy, vì sao Chu Mạn Mạn lại đột nhiên xuất hiện? Có phải anh đã nói gì đó hay không? Rốt cuộc có phải anh hay không?”
Cố Tứ Tường nhăn mày, rút cánh tay ra khỏi tay Hồ Dao Hoa, sắc mặt lạnh lùng: “Là tôi thì sao? Không phải thì thế nào?”
Không thừa nhận, lại tương đương với đã thừa nhận.
“Quả nhiên là anh!”
Sắc mặt Hồ Dao Hoa chấn động, vô thức lui về phía sau một bước, tiếp tục chất vấn: “Vì sao anh phải làm như vậy? Có phải thấy tôi sống tốt anh không vui đúng không? Anh đã hủy hoại tôi một lần, ngại làm hại tôi chưa đủ à? Vì sao còn tới hại tôi thêm lần nữa? Chúng ta đã ly hôn rồi, chúng ta chia tay vui vẻ không được sao?”
“Chia tay vui vẻ?” Nghe thấy câu này của đối phương, Cố Tứ Tường lập tức nổi giận: “Tôi muốn chia tay vui vẻ lắm chứ, nhưng cô cho tôi cơ hội ấy sao? Hồ Dao Hoa, đừng luôn miệng nói tôi hủy hoại cô. Tôi hủy hoại cô thế nào? Tôi ép cô kết hôn với tôi à? Hay tôi cầm d.a.o kề lên cổ ép cô phải kết hôn? Đều không phải! Chúng ta ở bên nhau thế nào, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai! Là cô chủ động trước!”
“Sau khi kết hôn, tôi đã hết lòng đối xử tốt với cô! Xảy ra tai nạn, cô cho rằng tôi muốn vậy sao? Không thi đỗ đại học, cô cho rằng đó là nguyện vọng của tôi sao? Tôi cũng không muốn! Tôi biết, tôi không thể trở thành sinh viên, không có tiền đồ, khiến cô thất vọng, khiến cô hối hận, khiến cô muốn ly hôn! Được! Ly hôn thì ly hôn, tôi không trách cô.”
“Là do tôi không có bản lĩnh, không cho được cuộc sống tốt đẹp như cô mong muốn, không cách nào khiến cô hạnh phúc. Nhưng dù thế nào, chúng ta cũng từng có một khoảng thời gian yêu thương nhau. Nhất là mấy tháng khi vừa kết hôn, cô quan tâm săn sóc tôi tỉ mỉ, đối xử với tôi không tệ, tôi luôn nhớ kỹ tinfhh cảm này, dù trong lòng khó chịu, dù trong lòng luyến tiếc, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.”
“Trong khoảng thời gian cảm xúc của cô không ổn định, mang thai còn suốt ngày làm ầm ĩ, có phải tôi đã từng nói với cô, bụng cô quá lớn rồi, bác sĩ bảo phá thai sẽ nguy hiểm, xin cô bình tĩnh lại hay không? Nếu sau khi bình tĩnh, cô vẫn muốn ly hôn, tôi sẵn lòng chấp nhận kết quả. Nhưng cô thì sao? Đột nhiên không đòi phá thai nữa, tôi còn tưởng rằng cô đã hồi tâm chuyển ý, liên tục nghĩ cách đối tốt với cô…”
“Kết quả sinh con xong, cô không thèm cho con bú, cũng không nói một câu, không để lại một chữ, đã bỏ nhà ra đi. Khi đi, còn không quên lấy hết tiền tài trong nhà.”
“Cô biết rõ tiền bạc trong nhà chúng ta không nhiều lắm, đáng giá chỉ có chiếc xe đạp tôi dùng khi đi học, và sợi dây chuyền vàng mẹ tôi lén để lại cho tôi khi bà ấy vào tù. Vậy mà cô lại im hơi lặng tiếng lén lút bán xe đạp đi, còn cầm cả dây chuyền. Cô bảo tôi với con gái phải sống thế nào?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");