(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mạn Mạn! Con đừng quá đáng! Hôm nay con qua đây, mẹ con có biết không?”
“Đừng hở ra là nhắc tới mẹ tôi! Mẹ tôi coi ông là của báu, chuyện gì cũng nghe ông, chỉ cần ông ngoắc ngón tay, nói vài lời hay, bà ấy đã bị ông dỗ dành không phân rõ nam bắc, dễ dàng tin vào lý do giải thích của ông. Nhưng bà ấy ngu bà ấy ngốc, đều vì bà ấy yêu ông, tình yêu của bà ấy không chấp nhận một một hạt cát. Nếu để bà ấy biết ông phản bội bà ấy, ông cho rằng bà ấy sẽ tiếp thu mấy lời đường mật của ông, co thể dỗ dành bà ấy thay đổi quyết định bỏ qua việc này hay sao?”
Sắc mặt Thẩm Đào xanh mét.
Hồ Dao Hoa đi theo ông ta lâu như vậy, tất nhiên có thể nhận ra được ông ta đang phân nộ. Cô ta nhắm chuẩn thời cơ, thêm mắm dặm muối: “Anh Thẩm, em… Anh biết mà, ban đầu khi ở bên anh, em không hề có ý định phá hoại gia đình anh. Con gái anh… Con gái anh bắt nạt em cũng được, cô ấy không chấp nhận em, em đi là được, nhưng mà cô ấy không thể đối xử với anh như vậy! Cái nhà này là nhà của anh. Cô ấy dựa vào đâu lại vứt đồ đạc của anh ra ngoài, có người con gái nào làm con như vậy không?”
“Cái nhà này là nhà của ông ta?” Chu Mạn Mạn giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, cô ta quét mắt nhìn khắp căn nhà: “Thẩm Đào nói với cô, căn nhà này là của ông ta? Cô xem qua sổ đỏ chưa? Bên trên viết tên ông ta sao?”
Hồ Dao Hoa:???
“Căn nhà này là của tôi! Chủ hộ viết tên tôi! Cô nói xem tôi có quyền ném đồ đạc của ông ta ra ngoài hay không?”
Hồ Dao Hoa:!!!
Chưa bao giờ nghĩ tới!
Cô ta liếc mắt nhìn Thẩm Đào một cái, nhìn sắc mặt ông ta là biết, lời Chu Mạn Mạn nói là sự thật. Hồ Dao Hoa cắn môi: “Vậy… Vậy tốt xấu gì ông ấy cũng là cha cô. Tuy rằng căn nhà này viết tên cô, cũng là do ông ấy bỏ tiền ra mua, ông ấy…”
“Ông ta bỏ tiền ra mua?” Chu Mạn Mạn cắt lời cô ta: “Ông ta nói với cô như vậy? Ông ta còn nói với cô gì nữa không?”
Hồ Dao Hoa ngây ngẩn.
Chu Mạn Mạn cười nhạt một tiếng: “Biết vì sao ông ta họ Thẩm, còn tôi họ Chu không?”
Hồ Dao Hoa: “…… Không phải vì cô là con gái, không thể kế thừa gia nghiệp nhà họ Thẩm, cho nên không cho cô theo họ Thẩm sao?”
Chu Mạn Mạn cười chảy cả nước mắt, cô ấy nhìn về phía Thẩm Đào: “Lão Thẩm, lời này ông cũng nói ra được à? Đúng là ông có khác.”
Hồ Dao Hoa:……
Dù cô ta không thông minh, lúc này cũng phát hiện ra được điểm không thích hợp. Sự thật không giống như những lời Thẩm Đào nói, lời Thẩm Đào không đáng tin!
Chu Mạn Mạn lau nước mắt trên khóe mắt, ngừng cười: “Cô nghe cho rõ đây. Tôi họ Chu, là vì mẹ tôi họ Chu, tôi theo họ mẹ. Nói chính xác là, tôi theo họ ông ngoại mình. Thẩm Đào ở rể nhà họ Chu, không có quyền lợi để con cái theo họ ông ta. Điểm này đã nói rõ từ trước khi ông ta kết hôn với mẹ tôi.”
“Còn nữa, căn nhà này đứng tên tôi, đúng là không phải do tôi mua thật. Nhưng cũng không phải do Thẩm Đào bỏ tiền ra, mà là ông ngoại tôi. Bao gồm cả công ty thời trang Lệ Hoa, cũng do nhà dọ Chu nắm giữ, một tay nhà họ Chu xây dựng nên. Thẩm Đào chẳng qua chỉ dỗ được mẹ tôi vui vẻ, ông ngoại thương mẹ tôi, nể tình bà ấy, mới cho Thẩm Đào một chức vị trong công ty, nhưng ông ta hoàn toàn không có cổ phần.”
Hồ Dao Hoa sững sờ ngay tại chỗ
Tại sao lại như vậy……
Nói vậy, chẳng phải là Thẩm Đào không có gì sao?
Hình như Chu Mạn Mạn nhìn ra được suy nghĩ của cô ta: “Không phải Thẩm Đào không có gì cả. Mỗi tháng đều có tiền sinh hoạt phí, nhà họ Chu chưa từng bạc đãi ông ta. Ông ta muốn ăn mặc hưởng thụ thế nào, đều cung cấp đầy đủ. Chỉ là nếu cô muốn bám vào ông ta, mưu đồ mẹ quý nhờ con, là chuyện không thể nào. Muốn con trai mình thừa kế công ty Lệ Hoa, càng là người si nói mộng. Hiện giờ công ty Lệ Hoa là của ông ngoại tôi, sau này sẽ là của tôi.”
Lời này của Chu Mạn Mạn không hề nói sai chút nào, thời trẻ ông cụ Chu bận rộn sự nghiệp, không để ý dạy dỗ con gái. Đợi khi lấy lại tinh thần, tính cách con gái đã hình thành, không thể sửa lại, là người ngây thơ đơn giản, bị thằng nhóc nghèo Thẩm Đào mê hoặc không phân rõ phải trái, ông cụ không đồng ý hôn sự, lập tức tuyệt thực.
Ông cụ Chu vừa thương vừa áy náy với con gái, dù không thích Thẩm Đào cũng phải nhịn, dưới sự uy h.i.ế.p của con gái đành phải đồng ý. Nhưng ông cụ vẫn luôn cảnh giác với Thẩm Đào.
Vì không tin được phẩm tính của con rể, còn cảm thấy đầu óc con gái nhà mình không ổn lắm, sợ con gái bị Thẩm Đào lừa gạt, ông cụ Chu đã chuẩn bị hậu chiêu từ trước, trực tiếp bồi dưỡng cháu ngoại gái, công ty cũng trực tiếp để lại cho cháu ngoại gái, bỏ qua cả con mình.
Thẩm Đào nghiêng mặt đi, không dám nhìn phản ứng của hàng xóm đang xem náo nhiệt. Sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, biến hóa mấy độ, vô cùng đặc sắc. Ông ta chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như khoảnh khắc này, Chu Mạn Mạn thật sự đã ném hết thể diện của ông ta xuống đất, dùng sức dẫm. Ông ta phẫn nộ, oán hận, lại không thể phát tác.
Tất cả biểu cảm của ông ta, đều bị Chu Mạn Mạn thu vào trong mắt.
Đợi đám đàn em của mình ném hết đồ đạc ra ngoài, Chu Mạn Mạn chỉ vào Hồ Dao Hoa: “Đuổi cô ta ra đi. Tìm người tới rửa sạch căn nhà bên này một lượt. Tất cả đồ đạc bọn họ từng dùng, đặc biệt là khăn trải giường, chăn đệm… Đều đốt cho tôi, gia cụ cũng bán đi đổi cái mới, thay cả khóa cửa nữa.”
Nói xong cô ấy nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thầm Đào một cái, vẫy tay chào rồi xoay người ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");