(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chén rượu trong tay Cố Nam Sóc dừng giữa không trung, mắt ngước lên nhìn về phía Chu Mạn Mạn, sắc mặt nghiêm túc: “Cô nói tiếp đi.”
Thấy thái độ này của hắn, Chu Mạn Mạn biết ngay lời mình nói đã tác động được tới đối phương, lòng tin càng lớn hơn.
“Chắc hẳn Giai Giai đã nói với anh một vài chuyện về công ty nhà chúng tôi rồi. Trước đây nhà chúng tôi tới Cảng Thành từ đời ông ngoại, lúc ấy thế cục rung chuyển, rời xa cố thổ chỉ vì muốn tìm được một nơi sống yên ổn. Nhưng ai ngờ, sau này Cảng Thành lại bị người ngoại quốc chiếm đóng, cũng không thể yên bình. Đặc biệt mấy năm trước, chính sách trong nước gần như chặt đứt liên lạc giữa hai bên.”
“Bây giờ thế cục đã tốt lên, nội địa chẳng những hoan nghênh người Hoa quay về, còn uongr hộ Hoa Kiều nước ngoài về nước. Có chính sách như vậy, tất nhiên là người lớn trong nhà luôn nhớ về quê hương muốn trở về rồi. Mấy năm nay, chúng tôi dựa vào thân phận người Hoa ở Cảng Thành nhận được không ít chính sách ưu đãi, từ khi cả nhà chuyển về đây, cuộc sống cũng rực rỡ hơn hẳn.”
“Có thể nói, hiện giờ trọng tâm nhà chúng tôi đã chuyển rời qua bên này rồi, không còn ở Cảng Thành nữa. Nhưng dù sao chúng tôi cũng từng sinh sống ở Cảng Thành mấy chục năm, vẫn còn chút nền móng bên kia. Nếu Nam Lân có ý định mở rộng qua bên đó, hợp tác với chúng tôi, ông chủ Cố sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so với tự mình phấn đấu.”
Cố Nam Sóc xoay chuyển chén rượu trong tay: “Cô Chu muốn hợp tác thế nào?”
“Nam Lân có chi nhánh ở thủ đô, cũng có chi nhánh ở Hải Thành. Vì sao không xây dựng cả chi nhánh ở Cảng Thành? Chúng ta có thể xây dựng trung tâm thể nghiệm ở Cảng Thành, để nó mọc lên như nấm ở bên đó. Chi nhánh Cảng Thành, nhà họ Chu có thể bỏ ra bảy phần tiền vốn, Nam Lân chỉ cần bỏ ra ba phần, và cung cấp về món đồ chơi, cũng như huấn luyện nghiệp vụ cho nhân viên, hai bên chúng ta chia lợi nhuận năm năm, được chứ?”
“Đầu tư bảy phần, chỉ lấy lợi nhuận năm phần, nhà họ Chu còn muốn thêm thứ gì sao?”
Chu Mạn Mạn nheo mắt lại: “Ông chủ Cố quả nhiên sảng khoái. Vậy tôi nói thẳng nhé. Nhà họ Chu muốn quyền kinh doanh chi nhánh Cảng Thành. Đương nhiên đường lối vẫn đi theo Nam Lân, nghe Nam Lân sắp xếp.”
Cố Nam Sóc không trả lời ngay, mà lâm vào trầm tư.
Hợp tác kiểu này, cũng giống như gia nhập. Chỉ là lợi nhuận hắn có thể đạt được lớn hơn so với cho người ta gia nhập, tương đương những thứ phải bỏ ra cũng nhiều hơn so với gia nhập.
Cungx không phải không thể được.
Chỉ là hiểu biết của hắn về nhà họ Chu chưa đủ, trong lòng vẫn băn khoăn.
Chu Mạn Mạn hiểu được đạo lý nói nhiều quá hóa dở. Xưa nay cô ấy và Cố Nam Sóc lại chưa từng lui tới, không rõ nền tảng của nhau. Hợp tác như vậy, tất nhiên không thể thông qua chỉ bằng hai ba câu nói. Mục đích của cô ấy hôm nay cũng chỉ là truyền đạt ý tứ, tỏ rõ thái độ, không nóng lòng cầu thành.
“Ông chủ Cố có thể suy xét cẩn thận. Nếu ông chủ Cố có thời gian, mời tới Cảng Thành chơi một chuyến, nhà họ Chu làm chủ nhà, nhất định sẽ làm hết lễ nghĩa.”
Lời này tương đương sẵn lòng mời Cố Nam Sóc tới Cảng Thành xem xét tình hình và thực lực của nhà họ Chu.
Cố Nam Sóc không đồng ý luôn, cũng không mở miệng từ chối. Hắn giơ chén rượu lên, nói: “Tôi từng tới Cảng Thành vài lần, đều là vội tới vội về, chưa lần nào có thời gian thăm thú. Có cơ hội, nhất định sẽ tới đó thăm thú.”
Có thể nói là lời này rất có thành ý hợp tác.
Chu Mạn Mạn cũng thả lỏng, sau đó không ai nhắc tới chuyện hợp tác nữa, chỉ nói về việc nhà, việc lý thú. Ba người nói nói cười cười, hòa thuận vui vẻ.
Rượu đủ cơm no, sau khi tan tiệc, ba người ai đi đường nấy. Cố Nam Sóc quay về tứ hợp viện. Chu Mạn Mạn và Tống Giai kết bạn về trường học. Vừa về đến ký túc xá, bạn cùng phòng đã đưa cho Chu Mạn Mạn một phong thư: “Khi tới phòng bảo vệ nhận đồ, tới nhìn thấy thứ này, nên mang về cho cậu luôn.”
Chu Mạn Mạn rất tò mò, ai viết thư cho cô nhỉ?
Sau khi mở ra, trên lá thư không nhiều chữ lắm, chỉ vài dòng ít ỏi, lại cất chứa lượng thông tin rất lớn. Sắc mặt Chu Mạn Mạn lập tức thay đổi, cất thư vào trong túi xách, xoay người ra ngoài.
Bạn cùng phòng nghi hoặc: “Không phải cậu vừa về à? Lại đi đâu thế?”
“Có chút việc!”
“Đã trễ thế này rồi, có về được trước giờ đóng cửa không?”
“Đêm nay tớ không về.”
Bạn cùng phòng “Ồ” một tiếng, không hỏi nhiều. Điều kiện gia đình Chu Mạn Mạn rất tốt, có nhà riêng ở thủ đô, bọn họ biết rõ điều này. Ngày thường, cô ấy thường xuyên chạy giữa ký túc xá và nhà riêng, bọn họ thấy nhiều cũng quen rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");