(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Kiều bị bí mật chuyển tới viện nghiên cứu.
Nhiệm vụ của Cố Nam Sóc coi như đã hoàn thành. Khi ra ngoài, Nguyễn Chính Huân cố ý tự mình tiễn hắn. Vào trong xe, không còn người ngoài, Nguyễn Chính Huân mới đưa mắt nhìn về phía hạt châu trên cổ tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cháu không bị hệ thống của Cố Kiều ảnh hưởng, có phải là vì hai hạt châu này hay không?”
Cố Nam Sóc sửng sốt nửa giây, không phản bác mà thẳng thắn thừa nhận: “Vâng! Người của viện nghiên cứu phát hiện ra à?”
“Không!” Nguyễn Chính Huân lắc đầu: “Là bác phát hiện ra! Thái Cực châu là đồ gia truyền của nhà họ Nguyễn chúng ta, bác biết rõ về lai lịch và truyền thuyết về nó.”
Nói đến đây, Nguyễn Chính Huân ngây người, sau đó lộ ra nụ cười châm biê,s: “Chỉ là bác chưa bao giờ nghĩ tới, những câu chuyện truyền thuyết thần kỳ ấy lại là sự thật. Khi cháu với Cố Kiều nói chuyện với nhau, rất nhiều lần cô ta nhắc tới hạt châu cháu đều cố ý chuyển chủ đề, cũng cố ý nhẹ nhàng lướt qua chuyện bản thân không b ị hệ thống ảnh hưởng, chỉ nói không biết nguyên nhân vì sao. Từ lúc đó bác đã đoán ra được.”
Cố Nam Sóc há hốc miệng: “Cháu chỉ không biết nên giải thích thế nào về hạt châu này thôi, không phải cố ý giấu giếm. Nếu như cần thiết, cháu sẵn lòng nộp lại hạt châu, chuyện về hạt châu cũng không thể giữ bí mật mãi. Cố Kiều ở viện nghiên cứu, sẽ có lúc cô ta nói ra.”
Nguyễn Chính Huân bật cười: “Đúng là không giấu được bao lâu, nhưng không thể cứ như vậy đưa ra ngoài. Cháu cứ chờ đó, giao mọi chuyện lại cho bác, để bác xử lý.”
Lần chờ này của Cố Nam Sóc, chờ tới hơn nửa tháng.
Hơn nửa tháng qua, Cố Nam Sóc cũng làm được không ít chuyện.
Hắn tới Kinh Đại tìm Tống Giai, thứ nhất thống báo cho cô ấy về chuyện Cố Kiều, thứ hai nhờ cô ấy giúp đỡ.
Tống Giai rất kinh ngạc: “Anh nhờ tôi thiết kế quần áo giúp anh?”
“Đúng vậy! Là thiết kế quần áo biến thân dùng cho nhân vật hoạt hình, áp dụng vào thực tế, sản xuất ra cho con người mặc vào cũng không cảm thấy quái dị, chỉ có phần tiên khí, xinh đẹp.”
“Anh định làm phim hoạt hình à?”
“Ừ! Tôi định làm một bộ phim hoạt hình.”
Hai mắt Tống giai sáng ngời: “Anh em mỗ mỗ?”
Cố Nam Sóc khẽ cười: “Không khác nhiều lắm, nhưng vẫn có điềm không giống nhau.”
Hắn đưa bản kế hoạch của mình qua, Tống Giai càng xem càng hưng phấn: “Anh muốn mở rộng ngành nghề?”
Không hổ là người tới từ cùng một thế giới, không cần nhiều lời, chỉ một cái liếc mắt đã đoán ra được mục đích của hắn.
“Cho nên, thời trang cũng là một ngành nghề trong đó, đúng không? Nhưng mà tôi nhớ rõ anh không có xưởng quần áo, anh định tự mình mở nhà xưởng, hay là tìm người hợp tác?”
“Hợp tác! Tôi không hiểu về ngành nghề thời trang này cho lắm, huống chi tôi còn ký thác kỳ vọng cao về Nam Lân. Nam Lân đang phát triển mạnh, đợi sau khi bộ phim hoạt hình kia lên sóng, sẽ phát triển càng mạnh hơn, tôi đã đủ bận rộn rồi, trong vòng vài năm tới, sẽ không còn tinh lực đi xây dựng thêm một nhà xưởng quần áo thời trang.”
Tống Giai nghe thấy câu này, hai mắt lóe lên.
Cố Nam Sóc sửng sốt, tròng mắt chuyển động: “Sao thế, cô muốn hợp tác với tôi à?”
Tống Giai lắc đầu: “Tôi vẫn đang học đại học, không có nhiều tinh lực để quản lý một nhà máy. Đặc biệt là, theo bản kế hoạch của anh, chắc chắn anh sẽ không hợp tác với một nhà xưởng nho nhỏ. Tất cả đều không phù hợp với kế hoạch trước mắt của tôi. Trong bốn năm đại học, tôi có thể nhận việc về làm, nhưng trọng tâm vẫn đặt trên việc học. Có điều, nếu anh vẫn chưa xác định đối tượng hợp tác, tôi có thể đề cử cho anh một người.”
“Được đó!”
Tống Giai sửng sốt: “Anh không hỏi xem là người nào, là nhà máy của ai sao?”
“Tôi tin cô. Hơn nữa, cô chỉ đề cử, sau đó tôi còn phải tự mình khảo sát. Quan trọng nhất là, hiện giờ bộ phim hoạt hình vừa mới được duyệt, vẫn chưa bắt đầu chế tác, quần áo bán kém đều là chuyện sau khi chiếu phim, vẫn còn nhiều thời gian.”
Tống Giai gật đầu: “Vậy đến lúc đó rồi nói sau. Chúng ta nói về phim hoạt hình trước đi.”
“Ý của cô là, cô sẽ nhận công việc này?”
Tống Giai chớp chớp mắt: “Cơ hội tốt như vậy, điều kiện tốt như vậy, có lý do gì để tôi từ chối sao?”
Cố Nam Sóc bật cười, vươn tay ra: “Hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Như vậy, Nguyễn Thành Trạch làm tổng đạo diễn, Cố Nam Sóc làm tổng sản xuất, Cố Nam Thư làm tổng biên kịch, Tống Giai gia nhập tổ mỹ thuật, cộng thêm nhân viên chuyên nghiệp hắn mời đến, tổ hạng mục “Thiếu niên Nam Lân” chính thức thành lập.
Bọn họ tập hợp lại với nhau, tổ chức vài cuộc họp, quyết định về nội dung, tạo hình và phương hướng chế tác cơ bản, sau đó bắt đầu triển khai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");